Page 127 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 127
tiếng lòng, lời thầm thì réo gọi trong tâm hồn người ra đi với người ở lại, không
biết họ còn nhớ đến người ra đi chăng! Nhưng người ra đi e sợ với không gian
xa cách, thời gian biến đổi, kẻ ở lại có còn nhớ đến người ra đi hay không? Chỉ
một lời thơ là biểu hiện một tấm lòng đến với những tấm lòng, thấm đẫm tình
yêu thương, gắn bó, thắm thiết trong lòng người ra đi đôi với người ở lại, mãi
mãi là vẻ đẹp đạo lí là tình thủy chung trong kháng chiến. Rồi người ra đi
khẳng định với lòng mình: "Ta về ta nhớ những hoa cùng người". Lời tỏ bày của
người ra đi là tiếng nói dứt khoát dù xa quê hương Việt Bắc, cái nôi của cách
mạng của kháng chiến, là chiến khu xưa từng chôn vùi bao xác quân thù và giờ
phút này, người ra đi vẫn khắc sâu bao kỉ niệm dẹp với cảnh cũ, người xưa vẫn
còn tươi rói để bật lên tiếng gọi: "Ta về ta nhớ những hoa cùng người". Tiếng
gọi ”/ỉoa“là hình ảnh tiêu biểu, tượng trưng cảnh đẹp thiên nhiên bốn mùa Việt
Bắc, mỗi mùa mang một vẻ đẹp riêng và tiếng gọi "người" là người dân Việt Bắc
cùng đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi, đoàn kết yêu thương trong chiến đấu,
họ là những người cần cù lao động với nắng mưa dãi dầu nhằm phục vụ cho cuộc
sông cho cuộc kháng chiến. Và ngày trở về, kẻ ra đi làm sao quên được hình ảnh
người ở lại đó là vẻ đẹp đạo lí, thể hiện tình người là "uống nước nhớ nguồn",
"ăn quả nhớ kẻ trồng cây". Như vậy, nhà thơ bày tỏ nỗi lòng mình cũng là nỗi
lòng của bao kẻ ra đi mãi mãi khắc sâu về quê hương Việt Bắc, tình người Việt
Bắc là thể hiện tấm lòng của nhà thơ, người chiến sĩ vẫn thấm đẫm nghĩa tình
Việt Bắc. Quả thật, "Tố Hữu là nhà thơ của tình thương mến".
2. Phân tích tám câu còn lại:
P hăn tích câu 3 và 4; C ảnh vật và con người V iệt B ắc lúc Đ ông về.
"Rừng xanh hoa chuối đỗ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng."
(trích "Việt B ả c "-lố Hữu)
- Người ra đi nhớ về cảnh đẹp thiên nhiên Việt Bắc trong những năm kháng
chiến như làm sôhg lại trong kí ức của nhà thơ với tiếng gọi: "Rừng xanh hoa
chuối dỏ tươi". Quả thật, lúc Đông về trên quê hương Việt Bắc tưởng chừng như
ảm đạm, u buồn, cây rừng trụi lá nhưng không phải thế! Hình ảnh "Rừng xanh"
toát lên sức sông bạt ngàn của núi rừng, sức sôhg mãnh liệt của thiên nhiên kết
hợp hình ảnh "hoa chuối đỏ tươi" toát lên một không gian tươi tắn, rực rỡ tràn
đầy sắc màu. Tiếp đến là câu thơ tám chữ, thấp thoáng hình bóng con người với
thi ảnh; "Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng". Lời thơ toát lên cảnh đẹp thiên
nhiên và hình bóng con người Việt Bắc trên đường lao động. Tiếng gọi "đèo cao"
chứng tỏ con đường bước vào nương rẫy, không dễ dàng chút nào, họ phải vượt
đèo, bàng dôh để bước vào nương rẫy là thể hiện tình yêu lao động cần cù, chịu
thương chịu khó của con người Việt Bắc thật đáng quý. Với cụm từ gợi hình "dao
126