Page 95 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 95

đạt  được  đó  tà  hiếu  đễ.  Con  người  có  hiếu  với  cha
     mẹ,  đễ  tức  là  biết  nhường  nhịn  với  anh  em,  người
     trên  thì  mới  có  thói  quen  phục  tùng  kỷ  luật  của
     Chính  phủ  và  Đảng  một  cách  tự  giác,  tình  nguyện.
     Sau  đó  gia  đình  vá  trường  học  phải  giáo  dục  cho
     trẻ  em biết lễ,  nghĩa,  liêm,  sỉ.  Lễ  là giữ đúng cương
     vỊ,  nghĩa  lả  làm  theo  đúng  điều  nên  làm,  liêm  lá
     tự kiềm chế không tham  lam, sỉ là biết xấu hổ trước
     một hành động trái với  đạo nghĩa.  Bảy thế kỷ trước
     công  nguyên  Quản  Trọng  đã  thấy  vai  trò  của  "Lễ,
     nghĩa,  liêm,  sỉ" đối  với  sự  tồn  vong  của  một  nước:
      "Lễ,  nghĩa,  liêm,  sỉ là  bốn  cái  dây giềng của  nước.
     M ất  nó nước  bị  diệt  vong".
          6.      Một  gia  đình  ngày xưa  dạy  con  biết  hiếu  đễ,
     liêm  sỉ,  không phải  để  nhờ con  làm  gì  cho  gia  đình
     mà  để  giữ  lấy  đạo  đức  gia  đình.  Cái  đó  xưa  gọi  lá
     gia  phong.  Nó  quý  hơn  ruộng  vườn,  tài  sản.  Cái  gì
     m ất  đi  cũng  có  thể  lấy  lại  được,  nhưng  gia  phong
     m ất  đi,  con  người  m ất  diện  mạo  rất  dễ  làm  điều
     trái  với  đạo  nghĩa.

         Nếu ta đừng nhìn các sách xưa về mặt nội dung
    "mà  nhìn  về  m ặt  quan  hệ,  ta  sẽ  thấy  có  một  quan
     tâm  bất biến  đối  với  việc  bảo  vệ  nhân  cách,  khẳng
     định  diện  mạo  bất  chấp  hoán  cảnh  khó  khăn  đến
     đâu.  Cái  diện mạo ấy được mĩ  hóa bằng nhiều cách
     và nghệ thuật Việt Nam ngày trước tồn tại chủ yếu
     nhờ  chỗ  nó  gắn  liền  với  việc  đề  cao  những  nhân
     cách  phù hợp  với  văn  hóa  của nó.  Có  bảy nền nghệ
     thuật  thực  hiện  nhiệm  vụ  này  và  trong  một  đất


                                                             97
   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100