Page 98 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 98
Chúa giáo vẫn tổ chức những ngày giỗ tổ tiên, vẫn
mời những người thân đến dự: Điều cản trở lớn
nhất không cho Thiên Chúa giáo nhập vào tâm thức
Việt Nam chính là ở điểm nó không chấp nhận gia
đình hiểu theo nghĩa Việt Nam, gồm những người
cùng một tổ tiên và thờ cúng tổ tiên. Điều náy các
giáo sĩ đều thấy và đã có những đề nghị với giáo
hoàng nhưng mãi đến Vatican II mới được chấp nhận,
tức lá xét cho cùng, sự khúc xạ đã diễn ra.
Tục thờ cúng tổ tiên không có gì là mê tín cả.
Chúa Trời, Đức Phật, quan tâm tới linh hồn của
tôi là chuyện siêu hình, ngoài khả năng lý trí có
thể xét đoán được. Nhưng chuyện cha mẹ tôi sinh
ra tôi, nuôi tôi khôn lớn, hi sinh cho tôi là chuyện
chắc chắn. Vậy dù cho tôi theo chủ nghĩa duy vật,
tôi vẫn phải biết ơn cha mẹ tôi, ông bà tôi và phải
tổ chức những buổi lễ có anh em củng họ tham dự
để nhớ ơn cha mẹ, ông bà. Có một lý thuyết cho
rằng: con cái sinh ra là do nhu cầu sinh lý. Lý
thuyết ấy là bậy bạ, vì đâu phải do nhu cầu này
má cha mẹ nuôi tôi, chịu đói chịu khổ vì tôi.
Cho nên với tư cách con người biết ơn, tôi phải
chăm lo cha mẹ khi còn sống, lo giỗ tế và chăm lo
mồ mả khi chết, điều đó chỉ khẳng định tôi là một
thành viên trong gia đình, trong họ, và phải lo kế
tục trách nhiệm tiền nhân để lại với làng, với nước.
Một nhá thờ họ nói chung thò năm đời, cho nên có
nhiều ngày giỗ là những ngày những người trong
họ tụ họp lại. Một họ thường có gia phả, ruộng hương
hỏa, có tục lệ phải bảo vệ gia thế, đạo đức cha ông.
100