Page 84 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 84

của  tâm  thức:  thế  nào  họ  cũng  tập  hợp  lại  thánh
        một làng, dựng lên một cái đình, thờ một ông Thành
        hoàng chung,  và  có khi  cái  làng náy  mang tên  một
        họ  như  làng  Nguyễn  Xá,  Phan  Xá,  Trịnh  Xá,  Hồ
        Xá...  để  chỉ  cái  họ  đến  đầu  tiên  khai  cơ  lập  ấp  ở
        đấy.  Thế  náo  dân  làng cũng thờ  con  người  đưa  dân
        đến địa điểm mới.  Rồi những người cùng làng,  cùng
        họ  lại  gắn  bó  với  nhau  không  chỉ  trong  làng,  mà  ở
        những nơi xa quê hương.  Rồi  người ta xây dựng các
        gia  phả  để  quy  định  họ  hàng,  tổ  chức  những  cuộc
        họp  họ,  họp  làng  và  cảm  thấy  sung  sướng  khi  trỏ
        lại  trong  lòng  họ  hàng,  làng  xá.  Một  người  trong
        họ  có  được  danh  tiếng,  công lao là  niềm  tự  hào  của
        cả  họ  cả  hàng.  Ngược  lại,  nếu  anh  ta  làm  điều  gì
        xấu  xa  thì  cả  họ,  cả  làng  cảm  thấy  xấu  hổ.  Ngáy
        xưa  có  câu:  "Một người  làm  quan  cả  họ  được nhờ".
        Tức  là  một  người  làm  quan  phải  giúp  đỡ  cả  họ,  cả
        họ  được  tiếng  thơm  nếu  anh  ta  có  công  với  làng,
        với  nước.
            Ngay  bây  giờ  nữa,  ta  vẫn  thấy  tâm  thức  này
        còn  khá  mạnh.  Một  người  không  quan  tâm  đến  họ
        háng thì bị chê bai. về làng, các bậc cha  chú không
        ngại  phê  phán  anh  ta  dù  anh  ta  có  quyền  lực  đến
        đâu. Một người Việt Nam không có mơ ước lên thiên
        đường hay lên  niết bân,  mà  mơ ước  của  anh  ta  rất
        giản  dị:  có  con  cái  nối  dõi,  được  thờ  cúng  và  chết
        chôn  ở  lảng,  cạnh  những  người  thân.  Trong  một
        thành  phố  như  Hà  Nội,  ta  vẫn  thấy  từng  họ  một
        tìm  cách  liên  lạc  với  nhau,  tổ chức  những cuộc  họp
        họ,  trong  đó  họ  gọi  nhau  không  phải  theo  chức  vụ


        86
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89