Page 232 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 232

bộ đội đánh trả máy bay Mỹ của các cháu Thanh niên xung phong, tôi
    thật sự xúc động và bất ngờ. Nếu như ở chiến trường miền Nam qua
    các thời kỳ gay go ác hệt, cũng có lúc cái chết gần trong gang tấc, tù
    đày, đòn tra tấn cực kỳ hiểm độc của kẻ thù, nhưng để chịu đựng hàng
    tấn bom dội xuống đầu, băng rừng, xẻ núi, cầm cờ lệnh điểu khiển
    xe qua trọng điểm thì cuộc chiến tranh này tôi chưa trải qua. Nghe
    các cháu kể, nhìn các cháu xanh xao, vàng vọt vi thiếu thốn, bịnh tật,
    nhưng nói vể hiểm nguy, chết chóc với một nghị lực phi thường, tôi
    càng thấy cuộc chiến đấu của nhân dán mình càng gian khó biết bao.

    “Miển Bắc chia lửa cho miền Nam”, câu nói đó hôm nay tôi càng thấy
    thấm thìa. Để tiếp quân, tiếp súng đạn vào miền Nam, quần và dán
    miển Bắc cũng đang gánh chịu nhiều hy sinh mất mát. Cung đường
    đơn vỊ các cháu bám giữ không chỉ là “túi bom” của địch mà qua lời
    các cháu kể tôi còn hiểu một điểu, đó là khó khăn trong mùa mưa lũ.
    Khi nước dâng cao, các cháu phải ngâm mình dưới nước 2, 3 giờ liển
    để làm “cọc tiêu sống” cho xe qua ngầm sáu. Con gái, áo quần đã thiếu
    thốn, những ngày hành kinh mới vất vả làm sao. Nhìn mái tóc khô
    cứng vì cháy nắng, thiếu bồ kết gội đấu, tôi cứ xót các cháu như con
    gái của mình. Qụa đó càng thấy tấm lòng bà con miển Bắc, sự đùm
    bọc cưu mang con em cán bộ đang chiến đấu ở miền Nam, đưỢc ăn
    học tới nơi, tới chốn. Tôi nghĩ về con mình, thấy chúng quả là hạnh
    phúc, sung sướng, chợt một nỗi niềm dâng lên trong lòng: Đến bao
    giờ chiến tranh mới chấm dúrt để tuổi trẻ con em chúng mình không
    còn phải hứng chịu bom đạn? Câu hỏi cứ xoáy vào tim như một nỗi
    đau. Trong chiến tranh không thể mọi việc cứ thấy là giải quyết ngay,
    nhưng có thể làm được việc gì trong khả năng thì phải làm ngay. Tan
    cuộc họp, tôi bước đến ôm hôn hai cháu Thanh niên xung phong và
   nói nhỏ vào tai: “Các cháu giỏi lắm, giỏi lắm, xứng đáng là con cháu
   Bà Trưng, Bà Triệu”. Mọi người ra vể, tôi nán lại bàn vài việc với chị
   Mười Thập và các chị trong Đảng, Đoàn phụ nữ. Chị Mười nói:

      - Chị Bảy có ý kiến gì, phát trước đi!.
      - Nghe các cháu kể về cuộc sống và làm việc trong ấy, thấy thương
    quá. Tôi có mấy ý kiến này, ta thử bàn xem sao. Trước hết, kiến nghị


                                                     Tiếng sóng bủa ghénh  231
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237