Page 228 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 228

Đang đứng nhìn bỗng nghe tiếng gọi: “Mẹ, mẹ!”. Hòa, Bình ló đẩu
  qua cửa sổ, vẫy vẫy tay. Nhìn thấy con, mừng quá. Tôi nói với đồng
  chí Diệp Bế:
     - Mình dừng ở đây độ mươi, mười lăm phút nghen đồng chí.
     Anh Diệp Bế nói:

     - Chị cứ đi gặp hai cháu đi. Nghỉ buổi chiểu và tối nay, mai ta đi tiếp
  cũng đưỢc.
     Mới hơn một tháng không đi thăm các con, giờ gặp tại đây thấy
  đứa nào cũng tươi tắn,  mặc đổng phục thiếu sinh  quần trông gọn
  gàng,  đẹp mắt, thương quá đỗi.  Tôi ôm chặt hai đứa,  Hòa cao gấn
  bằng mẹ rổi!
     Đằng kia, các bạn của cháu gọi ơi ới, tôi bảo:

     - Thôi, các con trở lại xếp hàng cùng đi với các bạn, lát nữa mẹ sẽ
  tới trường để gặp Ban giám hiệu và ngủ lại với hai con đêm nay. Tối
  hôm đó, ba mẹ con nói chuyên tới khuya. Thấy tình hình nước bạn
  lúc này nhiều rối ren có thê’ ảnh hưởng đến học sinh như ở Nam Ninh,
   tôi dặn dò con:
     - Hai chị em nhớ phải quan tâm lẫn nhau. Hòa là chị lớn, phải để
  ý em, đi chơi đầu cũng không được tách rời. Mà cũng không nên ra
   ngoài nhiều, lộn xộn lắm. Các con ráng chăm học, chăm lao động như

   lời bố dặn nhé. Tuân thủ các quy định của trường, đoàn kết thân ái với
  bạn bè. Khi nào viết thơ cho bố thì gởi vể cho mẹ, có đoàn vào Nam,
   mẹ sẽ nhờ các chú, bác chuyển dùm.
     Tôi tin các con vì tôi biết Hòa, Bình, Linh rất yêu thương nhau và
   biết vâng lời bố mẹ. Tôi còn nhớ có lân Hòa viết thơ cho Bố nói: “Lúc
   nào kiểm tra được điểm cao, con vui lắm, tháy mình như làm tròn
   nhiệm vụ mà bố mẹ giao cho”. Sáng hôm sau từ giã các con, chào Ban
   giám hiệu, tôi và các đổng chí trong đoàn công tác lên xe thẳng về
   hướng Việt Nam. Cũng phải mất gần hai ngày nữa mới về tới nhà. Tôi
   tranh thủ vào cơ quan gặp anh Sáu báo cáo kết quả chuyến đi và hỏi
   thăm anh em công việc của đơn vị mình trong thời gian tôi đi vắng...





                                                    Tiếng sóng bủa ghềnh  227
   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233