Page 225 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 225
Với các cháu học sinh miền Nam
Ngoài công việc đang làm; Vụ II chúng tôi còn được giao nhiệm vụ
quản lý cán bộ trung cao cấp và phối hỢp cùng Bộ Giáo dục chăm lo
việc học hành cho các cháu học sinh miền Nam. Lúc này hai con gái
tôi là Hòa và Bình được chuyển sang học trường Nguyễn Văn Trỗi.
Tôi rát mừng vì trường của quân đội có nể nếp, quy củ, các thầy cô
giáo luôn theo sát giúp đỡ để chuẩn bị cho các cháu đủ sức bước vào
cấp ba một cách vững vàng. Lúc bấy giờ trường Nguyễn Văn Trỗi
cũng sơ tán vể tỉnh Sơn Tầy (xã Trung Hà). Mỗi lẩn lên thăm con tôi
phải đi hai nơi, tuy có cực một chút nhưng để bù đắp cho các con vì
phải xa cha từ nhỏ, tôi không nề hà gì cả. Vì công việc bề bộn và đòi
hỏi phải khẩn trương nên đôi ba tuần tôi mới đi thăm các con một lần.
Cuối năm 1967, tin từ Khu học xá Nam Ninh báo vể, giữa các cháu
học sinh Liên khu 5 và Nam bộ thường xảy ra ẩu đả khiến nhà trường
luôn bất ổn. Mặc dù Ban giám hiệu hết sức cố gắng nhưng vẫn còn
nhiều khó khăn. Tôi để xuất với Ban Tổ chức, anh Sáu Thọ đồng ý, vì
để tình trạng này kéo dài ảnh hưởng đến việc học tập của các cháu.
Tôi thu xếp đi ngay bằng ô tô, cùng đi có đồng chí Diệp Bế công tác ở
Bộ Giáo dục. Chúng tôi đi liên tục hai ngày mới đến Nam Ninh. Sau
khi nghe Ban giám hiệu báo cáo qua tình hình, chúng tôi cùng nhau
bàn biện pháp giải quyết. Nghe các anh chị tâm sự tôi mới hiểu hết và
càng quý trọng tấm lòng cũng như công sức của các anh chị như ông
bà, cha mẹ ruột chăm lo cho con cháu.
Bà Năm Ninh nhìn tôi chậm rãi nói:
- ở lứa tuổi 15, 16 này khó bảo lắm chị ạ! Chúng tôi đã làm hết
cách cương, nhu đủ cả mà kết quả thì như nước đổ lá môn.
Tôi nói:
- Dầu sao thi phải tìm rõ nguyên nhân mới giải quyết tận gốc đưỢc.
Bà Năm Ninh nói tiếp:
- Có gì đâu, chị ơi, ban đầu thì nhại nhau, trêu chọc nhau về cách
phát âm, sau thành mâu thuẫn, đả kích nhau dẫn đến ẩu đả, gầy
thương tích cho nhau.
224 HÓI ức NGÔ THỊ HUỆ