Page 221 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 221
dũng cảm, nổi bật là lực lượng nữ. Đi tới đáu cũng nghe bà con nhắc
vể cô Ngô Thị Tuyển, cô gái Thanh Hóa nhỏ nhắn, cân nặng hơn 40
ký lô, nhưng có sức mạnh thẩn kỳ, vác hai thùng đạn 50 ký lô chạy
băng băng giữa làn bom đạn. Tấm gương mẹ Nguyễn Thị Suốt ở
Quảng Bình mới nghe tưởng chừng như một huyền thoại, nhưng là
con người bằng xương bằng thịt. Tuy tuổi cao nhưng mẹ chẳng chịu
thua kém lớp thanh niên “Ba sẵn sàng”. Trận tuyến mẹ bám giữ là
thuyền và bến sông, kẻ thù luôn dòm ngó, bắn phá ngày đêm, mật độ
bom đạn dày đặc, nhưng bao giờ mẹ cũng hoàn thành nhiệm vụ. Bài
thơ “Mẹ Suốt” của nhà thơ Tố Hữu ra đời không bao lâu đã thấy sáng
rực trên trang sách giáo khoa. Mỗi lần nghe con đọc bài, tôi thấy nao
nao tấc lòng và vô cùng tự hào về mẹ:
"M ột tay ỉái chiếc đò ngang,
Bến sông N h ậ t Lệ, quần sang đêm ngày,
Sợ chi sóng gió tàu bay,
Tây kia m ình đã thắng, M ỹ này ta chẳng thua
K ể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
N gẩng đẩu, m ái tóc m ẹ rung
Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ...".
Tôi còn đưỢc nghe một số chị em dần quân Nam Ngạn kể chuyện
chiến đấu trong một cuộc họp báo. Một nhà báo nước ngoài hỏi:
- Các cô không sỢ sao? Chỉ với súng trường có thể bắn rơi máy bay
phản lực Mỹ ư?
Một cô dáng người đậm, nước da ngăm đen nhanh nhẹn trả lời:
- Thưa ông, bầu trời, mặt đất này là của chúng tồi, sao lại có thể
để cho kẻ thù tung hoành được. Phải đánh dập đẩu chúng ấy chứ!
Chúng tôi chỉ có một sự chọn lựa: hoặc mình chết hoặc lũ cướp trời
phải tan xác.
Một cô khác người tầm thước, mặt trái xoan bổ sung lời bạn:
- Lưới lửa của chúng tỏi ở đầy đưỢc phát huy hết mức: đón đáu
220 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ