Page 216 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 216

bảo vệ một ngọn cờ. Tôi và đồng chí Toàn đưỢc cử đến dự các cuộc
    tranh luận “nảy lửa” giữa các anh. Nhóm nào cũng khăng khăng quan
    điểm “chủ quan” bảo vệ ngọn cờ của mình. Tôi nghĩ việc này mà đến
    tai Bác chắc bị phê bình nặng, vi Đảng ta từ khi thành lập cho đến nay
    chưa bao giờ có tình trạng chia bè phái, mất đoàn kết. Vậy mà bây giờ
    ngay trong cơ quan nghiên cứu viết lịch sử Đảng lại nảy sinh vấn để
    này, thật đáng tiếc. Chúng tôi vể báo cáo lại với Ban và đề nghị sớm
    có kết luận. Mấy hôm sau đích thân đồng chí Trường Chinh xuống

    họp toàn cơ quan nghiên cứu lịch sử Đảng. Đồng chí nói đại ý: “Đảng
    ta từ trước đến giờ chỉ nói đến thống nhát chứ chưa bao giờ có vấn
    đề chia rẽ, vì chia rẽ là làm cho ta yếu đi. Nhất là trong tình hình hiện
    nay, giặc Mỹ gầy chiến tranh ở cả hai miền Nam Bắc, ta cẩn tập trung
    sức để chống lại kẻ thù và chi viện tối đa cho miển Nam, kể cả sức
    người, sức của. Đảng ta phải là một khối thống nhất mới đảm đương
    được nhiệm vụ. Vì thế tôi xin nói với các đổng chí rằng đường lối của
    Đảng ta trước sau như một, chi có một Đảng duy nhất, một ngọn cờ
    duy nhất là Marxist-Leninist mà thôi!”. Nghe xong, chúng tôi ai cũng
    thở phào  nhẹ nhõm. Đây chỉ là một hiện tượng nhỏ,  như một làn
    gió thoảng qua cho nên những người viết sử Đảng chắc giờ đây cũng
    không còn nhớ việc ấy nữa. Đến tháng 10 năm 1965, sau gán 8 tháng
    công tác tôi được đề bạt làm Vụ Trưởng, thay đổng chí Dương Văn Hà
    chuyển sang đơn vị khác và đổng chí Căn được cử làm Vụ Phó. Lương
    của tôi ban đầu là  145 đổng/tháng, sau lên  160 đổng/tháng. Cộng
    với số tiển Quốc hội cho truy lãnh nên mẹ con tôi sống cũng tạm đủ.



    Nghĩa tình đồng hào miền Bắc

       Tình hình lúc ấy khá căng, nhất là từ sau khi đế quốc Mỹ tạo ra sự
    kiện Vịnh Bắc bộ (ngày 5 tháng 8 năm 1965), lấy cớ đánh lan rộng ra
    khắp các vùng, các công trình lớn nhỏ ta đã dày công xây dựng suốt
    mười năm nay bị hư hỏng nặng, bịnh viện, trường học chúng cũng
    không chừa. Lòng căm thù quân giặc cướp nước cao ngút trời, đầu
    đầu cũng sục sôi khí thế đánh Mỹ. Thanh niên, sinh viên Hà Nội rẩm



                                                     Tiéng sóng bủa ghénh  215
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221