Page 169 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 169

vừa thương vừa lo cho anh. ôm  chặt con vào lòng; tôi thì thầm: “Con
          gái bé bỏng, con có biết mẹ lo cho bố con đến mức nào không? Niềm
          hạnh phúc của bố mẹ, con hãy chóng lớn nghe con!”. Tôi nằm viện
          đưỢc một tuấn, cơ sở đưa tôi vể nhà. Theo kinh nghiệm hoạt động nội
          thành, phải thay đổi chỗ ở thường xuyên. Tôi vể ở chung với người bà
          con của chị Tám Lựu và là vỢ của Chủ tịch Phạm Văn Bạch, gần chợ
          Thiếc. Cùng sống với mẹ con tôi có cháu Hường và ú t Nhựt. Bà con
          lối xóm thương, thường hay hỏi thăm bố cháu Hòa. Tôi nói: “Anh ấy
          đi làm trên Đà Lạt”. Do vậy thỉnh thoảng tôi bảo Hường mua rau cải
          Đà Lạt và mang tặng bà con, nói là quà của anh gởi vể. Tôi được yên
          là cũng nhờ lòng dân bảo bọc. Lầu lâu anh về thăm, lẩn nào cũng đểu
          xuýt xoa:  “Nhớ con gái quá,  nhưng chuyện đi đứng,  má Hòa cũng

          biết rồi...”. Lúc ghé qua cũng như lúc từ giã, anh đểu phải chờ trời nhá
          nhem tối và chọn những lúc vắng người.
             Khi cháu Hòa được bốn tháng tuổi, sao tôi cứ thấy trong người khó
          chịu và mệt mỏi, không muốn ăn gì cả, chỉ thích uống, nhất là uống
          nước dừa xiêm. Một lấn, đang ngồi, thấy ú t Nhựt cứ nhìn chằm vào
          mình, tôi hỏi:
             - Sao mà nhìn Bảy dữ vậy, út? Bộ Bảy có cái gì lạ lắm sao?

             Út Nhựt đến gần nói nhỏ:
             - Bảy ơi, cái này con nói Bảy đừng rầy nghen!
             - Gì mà rầy, nói đi!
             - Con nghi..., chắc là bé Hòa sắp có em rồi đó!
             Tôi lắc đầu “Làm gì có?!”. Nhưng suy đi nghĩ lại, tính toán ngày
          tháng thấy ú t Nhựt có lý, nhưng sao mà lẹ vậy?! Một thời gian sau,
          nhân chuyến công tác, anh Mười ghé qua. Cơm nước xong, tôi kéo
          anh vào phòng, chia sẻ nỗi lo:

             - Anh ơi, chắc lại,... có thai nữa, làm sao đây?!
             Đang nựng bé Hòa, bất chợt anh khựng lại... Nhìn tôi hồi lâu, bỗng
          mắt anh như lóe lên một niềm vui lạ. Anh thầm thì chỉ đủ tôi nghe:
             - Có nữa, thật không? Có một đứa nữa thì mừng, có thêm người kế
          nghiệp. Rủi mình có gì thì còn chúng nó... Mẹ Hòa nói thật à?



           168  HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174