Page 171 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 171

hỢp đòi cải thiện dần sinh, đòi tự do dân chủ. Ngoài hệ thống của Ban
           Phụ vận, nhiều chị em từ nhiểu nguồn khác nhau được phái xuống
           cùng với chị em hướng dẫn ở chợ các quận không để sơ hở, khiến kẻ
           thù có cớ đàn áp, ảnh hưởng đến phong trào. Do phải đi nhiều và ăn
           uống thất thường nên người tôi ốm nhom. Anh Mười thấy vậy lo lắm,
           mỗi lần gặp, anh không quên nhắc đi nhắc lại “Mẹ Hòa đi ít thôi, phải
           chịu khó ăn để có sức mà sanh con. Bé Hòa gửi ở nhà chị Ba Yêm, có
           chị Chín Vần yêu thương con minh như con ruột, cũng nhẹ lo rồi”.
           Tôi khắc sâu trong lòng, đến nay vẫn không quên mối ần tình của bà
           con và các đổng chí dành cho mình. Tôi thẩm nghĩ: bà con chứa chấp
           cán bộ, bảo bọc con mình để lo tròn nhiệm vụ, công lao của các chị
           đối với cách mạng kể sao cho hết lòng dần. Thời gian trôi qua nhanh,

           chớp nhoáng đã sang tháng rồi. Ngày mùng 5 tháng 8 năm 1956, sáng
           sớm xách nón định đi cơ sở, thấy bụng lâm râm đau, tôi vội nói với
           Út Nhựt:
             - Chắc Bảy sắp sanh hay sao mà bụng trằn và đau đau.
             Út Nhựt nói liển;
             - Đi sớm cho chắc bụng, đợi lúc đau nhiều lụi hụi lắm!

             Dứt lời Út Nhựt đưa ngay tôi đến Bảo sanh viện Hòa Bình, nơi tôi
           sanh cháu Hòa. Tuy đau bụng không nhiểu như lẩn sanh cháu Hòa,
           nhưng khi sanh mới thật gian nan.  Có tới hai cô đỡ: bác sĩ Xuân là
           chính và chị cô là Năm Hương. Khi tôi bước lên bàn sanh, cô Năm
           Hương còn động viên: “Chị cao ráo như vầy, chỉ rặn một hơi là xong”.
           Tôi gượng cười vì lúc đó đang đau thúc và vỡ ối rồi. Bác sĩ Xuân rối rít
           giục: “Chị rặn đi, cố lên nào!”. Tôi cố lấy hơi để rặn, nhưng sao thấy
           mình đuối sức, tay chân bủn rủn, không thể rặn được nữa. Sợ thai
           bị ngộp, hai cô hội ý chớp nhoáng, rồi Năm Hương nói “Phải dùng
           forceps‘ thôi chị ạ!”. Tôi gật đáu, không nói ra tiếng. May sao nghe tin
           tôi sanh, chị Sáu Buôn đến, chị là cán bộ cơ sở, nhà ở sát bịnh viện. Cô
           Xuân cầm kểm lựa thế kéo cháu ra, nhưng vì khô nước, do vỡ ối sớm,




           1.  Cái cặp thai, còn gọi là kém sanh.


           170  HỒI ỨC NGÔ THỊ HUỆ
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176