Page 172 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 172
mãi vẫn không được. Thấy vậy chị Sáu Buôn nói với cô Xuân: “Xin
cho tôi ôm thắt lưng cô, phụ kéo bé ra”. Không chờ trả lời, chị Sáu liền
ôm cô Xuân, dạng chân, tạo thế lôi thật mạnh, bé ra đưỢc, ai cũng thở
phào. Thấy người bé tím ngắt, cô Hương vội đưa các dụng cụ hô hấp
nhân tạo như bơm hơi, hút nhớt. Hai phút trôi qua vẫn không có kết
quả gì, tôi điếng người, tay chân run cầm cập, nước mắt ràn rụa... Một
lần nữa, cô Xuân cầm hai chần bé dốc đầu xuống rổi vỗ mạnh vào đít
ba cái, bé khóc ré lên. ôi, tôi mừng quá, nói trong hơi thở hổn hển:
“Con tôi sống rồi, sống rồi! Cám ơn các cô”. Người thấy nhẹ như bay
bổng lên được. Nỗi vui mừng thật không sao tả xiết, đau đớn gì cũng
tan biến. Và thật hết sức mừng, khi tắm xong, da dẻ bé đỏ hồng, tiếng
bé khóc vang cả phòng sanh. Cô Năm Hương bước đến cầm tay tôi
nói: “Mừng cho chị, cháu gái đẹp lắm, mũi cao, mắt to, nước da trắng,
cân nặng hai ký bảy. Lớn lên chắc giống mẹ”.
Tôi chỉ biết siết chặt tay Năm Hương để cám ơn một lấn nữa.
Chị Sáu cười toe toét: “Hổi nãy thấy bé không khóc, mất cả hổn
vía!.
Ra khỏi phòng sanh, tôi được đưa vể phòng sản phụ. Phòng có hai
giường, ở đầy đã có một chị sanh trước tôi hai ngày. Chị săm soi, để
ý từng chút, cứ hỏi cha của cháu bé đầu mà không thấy vô. Tôi nói
vài cầu đánh trống lảng cho qua chuyện. Sau nửa ngày, bé đói đòi bú.
Vì yếu sức sữa không có bao nhiêu. Người tôi rã rời, vẫn gắng gượng
ngồi dậy nặn sữa vào miệng con. Ngậm vú rổi bé nhả ra khóc thét.
Tôi bàn với ú t Nhựt, pha nước đường, đổ từng muỗng một, như vậy
vẫn không ổn. Tôi vừa nặn sữa mình vừa dứ bình sữa vào miệng để
đánh lừa, nhưng bé cứ quay đi tránh bình sữa. ú t Nhựt bàn: “Bảy ráng
uống hết bình sữa này, con pha thêm một ly nữa, có thêm chất bổ vào
người, chắc là có sữa cho bé bú”. Tôi uống sữa, nhưng cả tiếng đồng hổ
sau cũng chỉ nặn được vài giọt. Tôi tự trách mình trước khi sanh mấy
tháng không lo chuẩn bị sức khỏe, giờ khổ cho con. Nhưng may làm
sao, đêm đó, bầu sữa bắt đầu căng, dấu hiệu có sữa đẩy đủ đầy. Ghì
chặt con vào lòng, thấy vết kềm sanh còn hằn lên một đường trên trán
con, thương con quá, tôi áp sát mặt vào con nói nhỏ: “Tội nghiệp con
Tiéng sóng bùa ghénh 171