Page 173 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 173
gái của mẹ, bố mà nhìn thấy bố xót xa lắm đó”. Tôi hôn lên trán, lên
đầu, lên má cháu, khi mũi tôi chạm vào, bé tưởng vú mẹ, liền há miệng
ra như chim bồ cầu non chờ mẹ mớm mồi, thương quá là thương.
Trước khi Út Nhựt về nhà, tôi nói nhỏ vào tai: “Nói chú chờ người
nằm bên cạnh ra viện rồi hãy vào thăm”, ú t Nhựt hiểu ý, làm đúng lời
tôi dặn. Đến ngày thứ ba, khi trong phòng chi còn mình tôi, anh Mười
mới ẵm Hòa vào thăm. Anh nắm tay tôi, nhìn hai mẹ con, mặt anh
tươi rói. Anh nói: “Ba ngày qua, sao mà dài thế, anh mong sớm được
vào đầy”. Anh đặt bé Hòa vào tay tôi rồi ẵm Bình lên hôn lấy hôn để.
Tôi định giấu chuyện sanh khó, nhưng anh tháy lằn đỏ còn mờ mờ
trên trán con, tôi đành phải kể mọi chuyện. Nằm viện bảy ngày, tôi
được đưa vể nhà chị Ba Yêm. Ngoài chị Ba, chị Chín Vần, còn có Tư
Bích hàng ngày lo cơm nước. Khổ nhất là bé không chịu bú bình, chỉ
bú mẹ thôi, nên các chị mua đủ thứ cho tôi ăn để cho có nhiều sữa.
Tôi ăn cháo nếp nấu với giò heo đến phát ngán... Khi Bình đầy tháng,
tôi trở vể ở chỗ cũ cùng với cháu Hường và ú t Nhựt. Tình hình lúc
này vô cùng khó khăn, kẻ địch phong tỏa, đón bắt cán bộ. Việc đi lại
phải hết sức cẩn trọng. Những lần anh Mười vể thăm mẹ con tôi càng
lúc càng thưa. Tôi biết anh rất bận, phần phải lo phong trào chung,
phần phải giải quyết từng vấn để cụ thể gắn với từng bước phát triển
của một phong trào tại một trung tâm như Sài Gòn - Chợ Lớn. Do
địch ngày càng ráo riết vây ráp, chị Chín Ráo vừa lo cho mình còn
kèm theo đứa con. Tôi bảo ú t Nhựt đón bé Thảo về ở với tôi. Chị em
mình lúc đó cực lắm. Ai cũng phải gởi con để đi cơ sở, nhưng lòng
luôn phập phồng, lo sỢ kẻ thù giở trò bắt con để chiêu dụ mẹ. Tù đày,
tra tấn mình chịu đưỢc, nhưng nếu con mình rơi vào tay giặc, biết đối
phó sao đây, thử thách lường sao cho hết!
Tôi ở đáy hoạt động một thời gian tương đối lâu. Đến năm 1957,
anh Ba Lê Duẩn được điểu về Trung ương có mang theo dự thảo
“Đường lối cách mạng miền N am ”. Tình hình này rất căng, hầu hết số
đông cấp ủy đểu sa vào tay giặc. Cơ sở ở Sài Gòn bị bể khắp nơi nên
Thành ủy và Xứ ủy không trụ đưỢc, phải dời lên biên giới Campuchia.
Sáng hôm đó, bất ngờ nhìn ra đường tôi thấy ai như cậu Nhuận, chổng
172 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ