Page 126 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 126

cùng. Không biết giờ má ra saO; người thân trong gia đình chẳng gặp
      được ai; nển nhà trơ trụi, mấy cầy cột cháy xém đứng chơ vơ, cỏ dại
      mọc um tùm bít cả lối đi.
         Làng Mỹ Quới trước đây trù phú đã để lại trong lòng tôi biết bao
      kỷ niệm, giờ chỉ là một cảnh tượng điêu tàn, tang tóc. Thấy tôi đứng
      lặng người, trong đoàn ai cũng mủi lòng, nhưng rồi cũng phải giục tôi
      đi gặp bà con hàng xóm còn lưu lại ở quanh đây, trước thăm hỏi chia
      buồn sau dọ hỏi tình hình gia đình tôi và được biết nhờ có sự giúp đỡ
      của anh em bộ đội, các anh và anh Hai tôi đã đưa má về ở bên Cạnh

      Đền. Trước cảnh tình đó, các anh trong đoàn nhất trí phải đi tìm gặp
      cho được má tôi trước. Chúng tôi ra đi ngay, đến Cạnh đển thì trời
      vừa chạng vạng tối.  Hỏi thăm lần hổi mới biết được chỗ ở của má
      tôi. Một mái nhà mới dựng lợp bằng dưng đứng trơ trọi bên bờ Kênh
      Xáng. Xuồng cập bến, tôi không kềm được nữa, vội cất tiếng gọi lớn:
         - Má ơi, má...
         Đang ngồi trước nhà má tôi  chợt nhìn lên.  Thấy tôi  đang bươn
      bươn chạy tới, má vừa kêu tên tôi vừa chạy ra đón. Mái tóc bạc phơ
      bay bay trong gió, vấp té, lại gưỢng dậy cố sức chạy tiếp. Đến gần, thấy
      má mừng lắm mà nước mắt ràn rụa. Trời ơi, má tôi đây sao? Tóc bạc,

      da mồi,  thần hình khẳng khiu. Tôi ôm chầm lấy má. Tôi khóc, má
      cũng khóc.
         ở  lại với má chỉ vỏn vẹn được một ngày một đêm, phải vội vã chia
      tay má để xuống Bạc Liêu. Trong giây phút thêm một lẩn nữa phải rời
      má, tôi ôm chặt má và thấy bàn tay run run của má vuốt mặt, lau nước
      mắt cho tôi... Anh Tư Kim Cương, anh Tư Hiếu cũng nắm chặt tay má
      như không muốn rời. Với tấm lòng chân thành dành cho má tôi, tuổi
      già chấp nhận neo đơn để các con - trong đó có tôi - yên lòng cống
      tác, đó là một sự hy sinh lớn lao của một bà mẹ, nên anh Tư Cương

      xúc động xin được làm con của má. Má tôi ôm anh Tư Cương nghẹn
      ngào nói: “Con là con của Bác Hồ đưa vô cùng kháng chiến với đổng
      bào Nam bộ đó!”. Lời nói từ đáy lòng của má khiến cho anh em trong
      đoàn đểu mủi lòng. Từ đó đến nay gia đình tôi coi anh Tư Cương như



                                                       Tiếng sóng bủa ghểnh  125
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131