Page 125 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 125
là anh. Tôi nhớ rõ hồi ở Bạc Liêu
chính anh cùng anh Lê Văn Sỹ
đảm nhận công tác phân phối
cán bộ Côn Đảo vể cho các tỉnh,
thành Nam bộ.
Ra khỏi ga, anh lên xe thong
thả đạp đi, tôi ngồi xe xích lô. Nhìn
theo bóng dáng của anh, bất chợt
thấy áo sơ mi của anh sờn ở vai,
hình ảnh đó cứ tưởng như thoáng
qua, nhưng không ngờ làm cho
tôi phải suy nghĩ, giữa Sài Gòn có
người cán bộ ăn mặc giản dị, thản
Đổng chí Mười Cúc, 1946. nhiên như vậy sao?
Về tới cơ sở của Thành ủy, nhà
chị Năm Bắc, sau khi trao đổi vội một số việc với anh, tôi được liên
lạc đưa ra trạm giao liên của Thành ủy trên kênh Lý Văn Mạnh. Sáng
hôm sau, anh đến sớm tiễn tôi vể căn cứ Đồng Tháp Mười, và có nhờ
chuyển một xấp thơ.
Vể đến cơ quan Phụ nữ Nam bộ tôi giao hết thơ từ cho chị Tư
Định, nào ngờ chị nhận ra một bao thơ và trao lại cho tôi, bao thơ đề
rõ tên người nhận: chị Ngô Thị Huệ.
ở lại cơ quan được một ngày, hôm sau Hội cử tôi vể Bạc Liêu báo
cáo kết quả kỳ họp Quốc hội và kết hợp đến Sóc Trăng, Bến Tre kiểm
tra công tác củng cố, phát triển tổ chức của tỉnh hội phụ nữ.
Trong đoàn vể miển Tầy có đổng chí Nguyễn Kim Cương cũng
từ Côn Đảo về, đổng chí Tư Hiếu và một tiểu đội võ trang theo bảo
vệ đoàn.
Trên đường đi, đoàn ghé qua Mỹ Qụới để tôi thăm má tôi. Đến
nơi mới thấy xóm làng đã bị xóa sạch qua trận càn quét của giặc Pháp
cách đây vài tháng.
Bao nhiêu năm xa cách gia đình, giờ nhìn cảnh mà lòng đau xót vô
124 HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ