Page 237 - Nhân Vật Lịch Sử Tiêu Biểu
P. 237

Bắc  Hà  họp  bàn  kế sách  đối  phó.  Có  nhiều  ý  kiến  khác  nhau.  Đại
          Tư  mã  Ngô  Văn  Sở  cho  rằng,  chúng  ta  là  những  ngưòi  được  giao
          trách  nhiệm   giữ  thành  và  các  trấn.  Do  đó,  giặc  đến  thì  phải  liều
          chết  đánh,  chứ  không  cần  bàn  luận  nhiều.  Nguyễn  Văn  Dung tán
          thành  nhưng  lại  cho  rằng,  muốn  đánh  thắng  quân Mãn Thanh,  ta
          đem  quân  lên  miền biên ải,  đánh đòn phủ đầu bằng nhiều  trận  lớn
          nhỏ  ngay  khi chúng vừa  đặt chân  vào  lãnh  thô  nước ta.  Lắng nghe
          ý  kiến  mọi  người,  Ngô  Thì  Nhậm  với  trách  nhiệm  của  người  thạo
          việc  Bắc  Hà  đã  quả  quyết đưa  ra ý kiến  với  lập  luận  sắc bén  rằng:
          việc thiên  hạ,  tình tuy có giông nhau,  nhưng thế lại khác nhau.  Sự
          được  thua  do  đó  cũng  khác  hẳn.  Ngày  xưa,  quân  Minh  tàn  bạo,
          ngưòi  trong  nưốc  ai  cũng  cảm  ghét  muôn  đuổi  chúng đi.  Cho  nên,
          vua  Thái Tổ chỉ  gọi  một lòi  là  xa  gần  hưỏng ứng.  Lòng người  đồng
          thuận,  nên  chỗ  nào  quân  mình  mai  phục  người  ta  cũng  giấu  kín
          cho,  khiến  giậc  không hề biết.  Thắng  được  giặc  đều  bởi  cớ ấy.  Còn
          bây  giò,  những  kẻ  bầy  tôi  trôn  trán h   của  nhà  Lê  có  ở  khắp  nơi.
          Nghe  tin  quân  Thanh  kéo  sang,  họ  đều  nghển  cổ  mà  trông.  Quân
          ta  mai  phục ở đâu,  địa thế hiểm hay không,  quân nhiều hay ít,  khó
          mà  giữ  được kín.  Mà quân cơ bị tiết lộ thì  m ất hết  mọi việc tiện lợi.
          Vậy còn đánh úp được ai.
             Ngô  Thì  Nhậm  cũng  khẩng  định:  “Phép  dụng  binh  chỉ  có  một
          đánh  một  giữ  mà  thôi.  Nay  quân  Thanh  sang  đây,  tiếng  tăm  rất
          lớn.  Những  kẻ  trong  nước  làm  nội  ứng  cho  chúng,  phần  nhiêu  lại
          phao  tin  đồn  nhảm,  làm  cho  thanh  thế  của  chúng,  để  cho  lòng
          người  sợ hãi  lay động...  Số người  Bắc Hà  thuộc vào sổ quân của ta,
          hễ  gặp  dịp  sơ  hở là  bỏ trôVi liền.  Đem  đội  quân  ấy  mà  đánh,  không
          khác  gì  xua  bầy  dê  đi  chọi  cọp  dữ,  không  thua  sao  được?  Đến  như
          việc đóng cửa  thành  mà cố thủ,  thì  khi  lòng ngưòi  đã  không vững,
          ắt  th ế nào  cũng  sinh  ra  mổi  lo  ỏ  bên  trong...  Thật  chẳng  khác  gì
          đem chạch bỏ vào giỏ cua.  Xin hãy nghĩ kỹ mà  xem!  Đánh đã chang
          được,  giữ  cũng  không  vững.  Vậy  thì  cả  hai  chước  đánh  và  giữ
          đều  không phải  là kế hay.  Nghĩ cho cùng thì chỉ còn  một cách  này:


                                                                      239
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242