Page 162 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 162
truyền ra không được quan liêu tuân theo, nên xin chúa định
cho một giá phải chăng để chúng tôi mua tơ, nhân thuyền
chúng tôi chỉ đem có ít vốn đến thôi, chúng tôi mong chóng
được vể Đài Loan rỗi chở bạc đầy thuyền đến mua tơ”.
Chúa truyền cho quan cai bộ trưởng trả lời rằng: “Cứ 15
fackaer tơ thượng hạng thì phải 1 íackaer bạc thật”. Chúa còn
hứa từ mai sẽ báo cho nhân dân được buôn bán tự do với
người Hòa Lan.
Chúng tôi bái tạ chúa xong thì chúa nhận ông Hartsinck
làm dưỡng tử; các quan cai bộ đặt cho ông tên là Heyng
Thorgh (nghĩa là có độ lượng?). Chúa truyền ban cho ông
Hartsinck một lá cờ để chuyến sau sang thì vào thăm các ông
cai bộ được dễ dàng và ngược sông khỏi bị ngăn trở.
Chúng tôi xin phép tải ra ngoài 1, 2 thuyền gạo khi nào
thương hội cần đến. Chúa trả lời rằng chúa không ngăn cấm.
Ngàỵ 16 tháng Năm. - \ l n phải cãi nhau với các ông cai
bộ về giá tơ. Người Hòa Lan nói rõ ý định sửa soạn khởi hành
chỉ để lại ba bốn người, để nhận chỗ tơ chúa bán. Chúng tôi
nhắn viên thuyền trưởng cho đánh lên Kẻ Chợ một chiếc đò,
kèm thêm hai khẩu súng.
Ông cai bộ trưởng ra lệnh cấm nhân dân mua hàng của
chúng tôi.
Ngày 17 tháng Năm. - Chúa triệu chúng tôi vào. Đến trưa
thì chúng tôi đi với bà Ouru san vào phủ, có tải theo hai mươi
hòm bạc. Bạc đem cân: tệ quá, mỗi một... bạc, họ lấy dư ra
một hai ms (maas?). Chúng tôi phản đối cũng chả ăn thua.
Chiều đến, chúa ngự ra điện, án yến và xem các vũ nữ ăn
mặc xinh đẹp múa. Chúng tôi lại xin chúa cho phép - như
chúa đã hứa - vào nhà dân gian để mua tơ cũng như người
Nhật Bản. Chúa lại trả lời với bà Ouru san theo điệu cũ:
“Chúa có cấm dân gian bán và có định giá tơ của dân và các
163