Page 73 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 73

Vũ TRỤ VÀ HOA SEN


          nó. Lập luận ở đây là: sự tiến triển của vũ trụ, về nguyên
          tắc,  phụ thuộc vào kết  quả  của  cuộc giằng  co mãnh liệt
          giữa lực gây dãn nở nguyên  thủy và lực hấp dẫn gây ra
          bởi toàn bộ lượng vật chất chứa trong nó. Do hấp dẫn là
          lực hút, nó sẽ làm chậm sự dãn nở của vũ trụ lại. Nói cách
          khác, vũ trụ sẽ phải giảm tốc. Khối lượng của vũ trụ càng
          lớn, thì lực hấp dẫn càng mạnh, và độ giảm tốc càng đáng
          kể. Một kết quả đo chính xác tỉ lệ giảm tốc của vũ trụ sẽ
          giúp chúng ta xác định được tổng lượng vật chất có trong
          đó, cho dù vật chất này có thể nhìn thấy hay không (vật
          chất không nhìn thấy còn được gọi là "vật chất tối"). Hơn
          nữa, biết được điều đó cũng sẽ cho phép chúng ta dự đoán
          tương lai của vũ trụ: sự dãn nở sẽ diễn ra mãi mãi, tức vũ
          trụ sẽ trở nên vô hạn (hay, theo ngôn ngữ của các nhà vũ
          trụ học, nó là "mở")? Hoặc một ngày nào đó, nó sẽ dừng
          dãn nở để rồi  co  sụp  lại  (già  thuyết  một vũ  trụ  "đóng")
          trong một vụ nổ lớn theo hướng ngược lại, hay còn gọi là
          vụ co lớn {Big Crunch)? Tương lai này không thể đọc qua
          các lá bài hay bằng quả cầu pha lê theo cách của các thầy
          bói, mà chi có thể xác định bằng cách đo tỉ lệ giảm tốc của
          vũ trụ.  Ý tưởng có thể biết được tương lai  của  vũ trụ đã
          khiến tôi hết sức phấn khích.
              Nhưng làm điều  đó như thế nào? Nếu  muốn đo độ
          giảm tốc của xe, khi nhấn phanh, ta chỉ cần đo tốc độ của
          xe  ở hai thời điểm khác nhau.  Độ giảm  tốc sẽ  được tính
          bằng cách chia hiệu hai tốc độ cho khoảng thời gian giữa
          hai phép đo. Tương tự, để đo độ giảm tốc của vũ trụ, các



          76
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78