Page 30 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 30

Tôi là ai: sự hợp lưu của ba nền văn hóa


     đưa Đông Nam A trở thành một vùng trung lập và tự do,
     hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của ngoại bang. Nói cách
     kliác, Hoa Kì cần phải rút ngay khỏi Nam Việt Nam và để
     người Việt  tự giải  quyết tranh  chấp nội bộ của  họ.  Nhìn
     về  quá  khứ thì  lịch  sử đã nhất  trí với  De  Gaulle.  Nhưng
     tuyên bố này đã kliông làm hài lòng chính phủ Nam Việt
     Nam, vì họ hiểu rõ rằng nếu không có quân Mỹ nâng đỡ
     thì khó có thể klaáng cự được bằng quân sự với miền Bắc
     Việt Nam, và thế là họ quyết định cắt đứt quan hệ ngoại
     giao với  Paris.  Và  như vậy mọi  công dân  Việt Nam  đều
     kliông thể tới Pháp, kể cả để học tập. Kế hoạch đã được xây
     dựng rất kĩ càng của tôi bỗng nhiên tan thành mây khói!
         Cần phải nhanh chóng tìm ra một giải pháp thay thế.
     Kliôn ngoan nhất là quyết định học tại một nước nói tiếng
     Pháp, chờ cho đến khi mối quan hệ giữa Việt Nam và Pháp
     được cải thiện và tình hình được giải tỏa. Vì vậy, vào phút
     cuối  cùng tôi  đã  chọn miền Thụy Sỹ nói  tiếng Pháp, bời
     vì thứ nhất là ở Lausanne có một trường kĩ sư nổi  tiếng,
     trường Đại học Bách khoa Lausanne (EPUL), thứ nữa là tôi
     có người thân ở Genève, một trong những người chú của
     tôi làm đại sứ Nam Việt Nam tại Liên Hợp Quốc. Tôi đã
     đến Lausanne vào một ngày cuối tháng 9 năm 1966. Đây
     là chuyến xuất ngoại đầu tiên của tôi. Ngoài cú sốc về văn
     hóa, sự xa cách gia đình và cái lạnh của mùa đông Thụy Sĩ,
     điều làm tôi ấn tượng nhất là cảm giác an toàn khó tả của
     môi trường mới. Từ khi sinh ra, tôi đã luôn phải sống trong
     bầu klaông khí chiến tranh. Tôi không biết sống ở một đất


                                                        33
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35