Page 203 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 203

Vũ TRỤ VÀ HOA SEN


           ta mới hi vọng đạt được sự thanh thản và hạnh phúc, Chỉ
           một mình khoa học thôi thì klaông đủ khả năng phát triển
           trong chúng ta những phẩm chất nhân văn mà một cuộc
           sống hạnh phúc cần phải có, bởi bản thân klaoa học không
           thể sinh ra đạo lí.
               Để chứng minh cho điều đó, tôi muốn nêu dẫn chứng
           về sự chênh lệch rất lớn đôi klri tồn tại giữa thiên tài khoa
           học và những giá  trị nhân vãn  của một  cá nhân, một sự
           chênh  lệch  đã  khiến  tôi  băn  khoăn  rất  nhiều  khi  tôi  tới
           Caltech  ở  tuổi  19.  Rất  ngây  thơ,  tôi  đã  tin  rằng  sự  tinh
           thông và sáng tạo của các đỉnh cao khoa học mà tôi được
           gặp sẽ biến họ thành các siêu nhân ở mọi phương diện, đặc
           biệt là trong quan hệ con người. Tôi đã thất vọng một cách
           cay đắng. Ta có thể là một nhà klaoa học lớn, một thiên tài
            trong lĩnh vực của mình, nhưng vẫn chi là một con người
            tầm thường nhất  trong cuộc sống thường nhật.  Các nhà
            khoa học cũng không khá hơn hay tồi tệ hơn mức trung
            bình của con người.
                Lịch sử khoa học đầy rẫy những ví dụ về các trí tuệ
            lớn nhưng lại có hãnh vi không mấy vẻ vang về mặt nhân
            văn. Chẳng hạn như Nevvton, người cùng với Einstein, là
            nhà vật lí lớn nhất từ trước tới nay. Thế nhưng trong khi
            trí tuệ của Newton rộng lớn như vũ trụ, tâm hồn ông ôm
            trọn được toàn bộ vũ  trụ,  thì con người ông lại thật hẹp
            hòi và tầm thường, ông đã buộc tội một cách sai lầm nhà
            bác học người Đức Gottừied Leibniz đánh cắp phát minh
            về phép vi tích phân, trong khi ông này đã nghĩ ra nó một


            21 0
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208