Page 39 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 39

ãn,  nước  ngọl  cũng  hiếm  nốt.  Lại  thêm  lầy  lội  khí hậu  độc  địa  vừa  khó
     sốne;.  vừa đăt  bằng  nhiều,  không  có thể chống  giữ cả đối  với  dã thú  lẫn
     với các hộ lạc đối nghịch (xem phần II chương I).
           Ví thử có bị  đánh đuổi  đến đấy.  người tiền sử cũng  coi  là tột cùng
     mặt đất rồi, để chịu đựng sự thiếu thốn khổ sở tôl cùng.
           Điều  ta  nên  ghi  nhận  là  ở các  vùng  đồng  lầy  còn  nước  mặn,  ngay
     đến những giống cây  lớn  cũng  không mọc được để con người  có thể làm
     chòi trên cây mà trú ngụ.
           Vậy có thể kết luận: ở thời tiền sử, Phong Châu chưa có người, có lẽ
     chỉ mới  lác đác trôn các núi cao, mà cũng không có gì hấp dẫn cho người
     ta tói. Chỉ Cửu Chân mới là nơi hội tụ đầu tiên của các cư dân mà thôi.

     NHĨÍNr,  N(ỈƯYÊN  NHÂN ĐẨY  n g ư ờ i ĐẾN  CỦU  c h â n
           Ngoài nguyên nhân kinh tế: cỗ lương thực trời cho là muối một món
     ăn căn bản dể ướp thịt, và cá lúc nào cũng có sẩn đổ săn bắt, không nguy
     hiểm bằng săn bắt dã thú, còn nhiều nguyên nhân khác thuộc về địa lý và
     phong tục sống.
           Địa lý thì như ta dã biết, rất tiện chỗ ở và chỗ thủ thế đương đầu với
     địch trên  bộ,  lại  rất tiện chỗ cho thuyền bè  liên lạc với  ngoài  khơi. Thêm
     sóng gió còn đánh giạt thuyền vào cho ai xuôi ngược ngoài khơi đều phải
     đến địa điểm.
           Một  tài  liệu  cổ  sử nói  ràng  người  Giao  Chỉ  có tục  vẽ  mình  để  lặn
     xuống  nước  bắt  cá  thì  không  bị  gióng  thuồng  luồng  làm  hại,  chứng  tỏ
     rằng việc ấy xảy ra ở vùng Cửu Chân có nước biển sâu thì  mới  lặn xuống
     được, còn Phong Châu lầy lội làm gì có cá biển lớn bơi lội vào.
           Một tài  liệu cổ tích  khác về An Tiêm trồng dưa,  thả trái  dưa trôi ra
     biển  cho  thuyền  bè đi  ngang  biết có  nơi  trồng và tìm  đến  mua,  cũng  nói
     rõ việc ấy xảy ra ở Cửu Chân (Thanh Hoá hiện còn bãi An Tiêm).
           Một tcài  liệu khác chiêm nghiệm về cửa Tliần Phù nơi  có xoáy nước
     nguy  hiểm  đánh  đắm  nhiều  thuyền  bè  cùng  đẩy  giạt  người  vào  địa  khu
     ấy. "'Lênh đênh qua cừu Thán Phù, khéo tu thì nổi, vụng tu thì chìnỉ\ Núi
     Thần Phù xưa là hòn đảo nay đã ỏ trong đất liền.
           Như vậy, với phong thói sống cua"người tiền sử, cửa biển Cửu Chân
     đã trở nên rất hấp dẫn.
           Người đi biển xuôi  ngược bằng thuyền bè theo gió mùa, th)  hoặc là
      những kẻ phiêu  lưu đi  tìm đất  sống, hoặc là dân chài  lưới  bị trôi giạt tới,
      hoặc  là những  bộ  lạc  di  làm giặc cướp ngoài  biển,  tất cả có thể ghé vào
      (hoạc  bị  bắt  buộc  vào)  trước  còn  tạm  một  Vtài  ngày,  sau  thấy  là  đất  lý

                                                                             39
   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44