Page 143 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 143
cQim phai tin chắc đám kia hoá đám này theo mình. Nhưng sao lại thành
ra ngược lại, đến mức độ đám kia mất luôn cả liếng nói của mình, quên
luôn cả nơi xuất xứ của mình và con cháu nhiều đời về sau thì trở thành
người bản xứ cá?
Chúng tôi xét thấy có những nguyên cớ sau này:
1. Dân Lạc Việt sống thân mật thành làng, có một tình yêu chân
thành và sâu đậm lắm đối với quê hương làng mạc của mình, sống cũng ở
đấy, chết cũng ở đấy. Còn dân Bách Việt là dân phiêu bạt giang hồ đi kiếm
tiền làm giầu, sa đâu ấm dấy.
2. Dân Bách Việt đến với tư cách nương nhờ. không phải chủ nhân
ông nên dã phải chiều theo nguời bản xứ, để uốn lưỡi nói theo người bán
xứ và lái thị hiếu của mình theo thị hiếu người bản xứ.
3. Dân Bách Việt ở nơi thị tứ làm việc buôn bán, chỗ nào có lời hơn
lại đi, mà không có căn bản ở làng mạc nào cá. Những đứa con lai bị bỏ
rơi đều trở thành người Lạc Việt hết.
4. Những phong thói, nghi thức, lễ tục, tiến bộ hơn trong đời sống
đã chỉ là một lớp sơn bọc ở ngOcài, cho người xa lạ thấy là Lạc Việt bị
đồng hoá. Mà thực chất ở trong, cái đám người đến làm việc đồng hoá ấy
không còn nữa. Vậy thì ai đã đồng hoá ai?
5. Những tình người trong gia dinh, họ hàng, làng mạc, vốn vẫn có,
nay mượn thêm phong thói, nghi thức, lễ tục, tiến bộ hơn dể thể hiện, đã
chỉ làm sâu đậm thêm tình nghĩa ấy, nó khiến cho người ta giữ cốt cách
Lạc Việt và lấy làm thú hơn là biến mình thành người Bách Việt.
KỶ THUẬT CANH TÁC
Đến đây người ta dã được người Bách Việt mang lưỡi cày sắt tới đế
càv ruộng bằng trâu, và đem kỹ thuật dẫn thuỷ tới để mùa gật chắc chắn
nhiều kết quá hơn, cùng đem kỹ thuật đắp bờ, tháo nước, rửa dất phèn mà
mở rộng diện tích canh tác.
Các làng mạc cũng nhờ đấy mà mọc thêm ra ở các vùng trước kia bị
ngập nước. Thêm dân sô canh nông sinh sản nhiều đã khiến đời sống phú
túc thêm lên.
149