Page 176 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 176
- Có làm cơm đem đi không?
- Có.
Thế là mẹ biết anh em đi xa.
Một lần, Vƣơng “cao” đi, mẹ nắm hai nắm cơm to rồi hỏi: “Đi đâu xa thế?”. Vƣơng “cao”
nói: “Con ăn hết hai nắm cơm của mẹ thì đến nơi”. Mẹ đoán Vƣơng “cao” nói đùa. Nhƣng mẹ
cũng biết thêm, việc cách mệnh phải bí mật, biết thế, nhƣng mẹ thƣơng yêu, mẹ vẫn hav hỏi.
Đêm ấy, cả nhà thức khuya. Thụ kể nhiều chuyện thú vị các nơi cho cả nhà nghe. Những
chuyện ở Hà Nội, ở Sài Gòn...
Mẹ hỏi:
- Ở Hà Nội có cách mệnh không?
- Đâu bây giờ cũng có cách mệnh rồi.
- Con đƣợc đến Sài Gòn chƣa?
- Chƣa. Nhƣng cách mệnh đã đến tận Sài Gòn rồi thì cả nhà mình đây cũng có khi vào Sài
Gòn đƣợc.
Cô Phảy cƣời giòn:
- Thích quá nhỉ, bao giờ anh Năm đƣợc đi Sài Gòn cho Phảy đi với.
Nhƣ vậy, mẹ nghĩ: chắc lần này Thụ đến Hà Nội, đến Sài Gòn. Mẹ có cảm tƣởng thế. Cảm
tƣởng của mẹ do nét mặt Thụ lúc tƣơi vui lúc đăm chiêu và những câu chuyện sôi nổi vể các nơi
xa lạ.
Mẹ đoán mà đúng. Chỉ ngày mai Thụ sẽ đi đƣờng bí mật mới qua châu Văn Uyên vào châu
Bắc Sơn rồi về Hà Nội.
Thụ và Mã Hợp ra đi từ trƣa. Lại qua Cốc Nam. Vẫn phải qua nhà lão xã đoàn đòi rƣợu năm
ấy. Thoắt mà đã bảy năm qua. Nhƣng lần này hai ngƣời không đi tránh lối ngõ ngoài mà họ qua
ngay dƣới sàn nhà xã đoàn. Trên nhà cũng nom thấy đầu ngƣời đi. Xã đoàn ngồi trên nhà trông
ra, thấy hai ngƣời, liền gọi to tƣớng:
- Lên nhà uống nƣớc! Lên nhà uống nƣớc!
Thụ lên nhà. Có ngƣời mới biếu ông xã đoàn đấu chè Xuất Vũ - vùng chè ngon nhất Lạng
Sơn, nƣớc đậm sánh. Cạn ấm chè rồi Thụ chào:
- Tôi đi nhé.
Xã đoàn tiễn hai ngƣời ra đầu thang. Xuống đến đƣờng, Thụ ngƣớc mắt nhìn xa, bỗng nói:
- Chóng nhỉ, mới năm nào...