Page 179 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 179

Viết lặng im. Con mắt mở to, mà rƣng rƣng, nhƣ sắp khóc. Rồi nhẹ nhàng Viết lắc đầu. Mã

               Hợp nài:
                    - Thụ muốn bàn công tác...

                    Viết nói:
                    - Tao chỉ ở đây gác thôi.

                    Mã Hợp lên kể lại với Thụ và nói:
                    - Hồi này mật thám rình nhiều, nó không dám lên, nó bảo thế.

                    Thụ mỉm cƣời.

                    - Nó vẫn không lúc nào quả quyết cả. Thôi đƣợc.
                    Mã Hợp không vào nhà Thụ. Vả lại, Thụ đã dặn không gặp ai thì đừng vào. Loanh quanh

               đến trƣa, mới nhắn đƣợc tin cho chị Dụ.

                    Đƣợc tin Thụ về, không ai nói với ai. Nhƣng từ lúc ấy, trong nhà cứ khác hẳn đi. Mẹ ở rừng
               hồi tất tả về. Chồng chị Khai vác nơm ra ao đánh cá. Nhƣng đƣợc cái hàng xóm tƣởng anh ấy

               đánh cá ăn Tết tháng bẩy. Bếp nhà chị Khai đã nghi ngút. Chị em cứ lặng im, cứ bối rối. Một
               tình cờ nữa là hôm ấy bố đi vắng.

                    Mẹ và chị lên Khau Bây.
                    Thụ đội mũ lƣỡi trai, đầu trọc, đi dép cỏ, hai gò má cao vóng lên, mặt thì đen sạm. Mẹ thấy

               vẻ con khó nhọc, nhƣ ngƣời buôn ở xa về, không phải ngƣời nhà mình mọi khi.

                    Mẹ khóc:
                    - Con ơi, bao nhiêu năm nay con đi đâu?

                    Thụ nói:
                    - Con đi làm cách mệnh, mẹ ạ.

                    Mẹ bảo:
                    - Ngƣời ta đi ký ga, đi thầy giáo thì đƣợc ngồi bàn ghế, con thì phải nằm rừng, ở hang hốc

               thế này, con biết không?

                    - Con có biết. Con còn nhớ ngày trƣớc, mẹ kể cho con nghe chuyện ngƣời Nùng Cháo dƣới
               Phô Lẩu trƣớc kia ở Trung Quốc, đến mùa hồi thì đem rƣợu vào bán. Đến Phố Lẩu ở, không có

               nhà, những ngƣời Nùng, chịu khó nhặt từng viên gạch lót lò ngói của nhà giàu vứt đi, phải để

               dành hai đời ngƣời mới xếp lên đƣợc cái tƣờng, ngƣời Nùng chịu khó thế, sao ngƣời Nùng vẫn
               khổ...

                    - Trời làm kém đói thế này thì ai chẳng khổ, cứ đâu ngƣời Nùng.
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184