Page 178 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 178
nghĩa đƣợc tại sao chú Hai ngƣời gốc tận Kiến An xa vời lại lƣu lạc lên rừng hồi Lạng Sơn. Chú
Hai kể chuyện cho trẻ con nghe nhiều đến nỗi không đứa nào nhớ đầu đuôi chỗ nào nữa. Những
câu chuyện trôi nổi của đời ngƣời nghèo đã đem đám trẻ đi xa, thật xa, mà chú Hai cứ đi một
mình, thật là buồn. Chú Hai đã đi làm phu cao su ở Hớn Quảng, lại ra làm thợ mỏ ở Mông
Dƣơng và chú còn đi những chân trời góc bế đâu đâu nữa...
Nhƣng bây giờ thì chú Hai nhƣ cái gốc cây mọc một chỗ, cái gốc cây đau dạ dày, mỗi ngày
một cơn quằn quại. Đến thế mà cũng không ở yên. Những năm sau, chú Hai lại đi Bằng Mạc. Vì
sao? Thụ cũng không biết. Bây giờ có còn sống mà trông gôc hồi nhà ai? Trong tƣởng tƣợng thời
thơ trẻ vẫn nhớ mãi lại một vùng rừng núi rất xa, tên là Bằng Mạc, đến nỗi khi lớn lên Thụ đã tới
Bằng Mạc mà tƣởng nhƣ cái Bằng Mạc chú Hai đến khác, Bằng Mạc này của chú Hai còn xa
hơn sở cao su Hớn Quảng, xa hơn cả mỏ Mông Dƣơng. Chú Hai đau ốm mất tích trong hai chữ
Bằng Mạc mịt mù.
Nhớ lại, chỉ thấy buồn. Mùi hồi thơm, nhƣng thơm tiền thơm bạc cho ai. Năm đƣợc mùa,
chủ hồi đón phƣờng chèo Bắc Ninh lên. Tiếng hát chèo, tiếng then ê a khóc mếu, đến bây giờ
ngẫm nghĩ còn thấy hiu hắt. Trong cái chí hƣớng đầu tiên sôi nổi hoạt động cách mệnh của Thụ
đã cháy bỏng những mong muốn ra đi xoá bỏ nỗi buồn khổ đời ngƣời mà Thụ xót xa lạ lùng.
Đã đến cánh rừng trám giữa núi Khau Bây.
Mã Hợp hỏi Thụ:
- Anh Năm có xuống làng không?
Thụ nói:
- Mã Hợp xuống thôi.
Mã Hợp lại hỏi:
- Bây giờ gặp Viết hay gặp ai?
- Viết.
Từ trên núi xuống, Mã Hợp đến thẳng nhà Viết. Viết đƣơng phơi hồi. Trông thấy Mã Hợp,
mừng, nói to:
- Ồ, lâu lắm tao mói thấy mặt mày!
Mã Hợp ngồi xuống, nói khẽ:
- Thụ về đấy.
Viết bỗng buồn hẳn, không hiểu sao. Không để ý, Mã Hợp lại nói:
- Lên với Thụ đi.