Page 184 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 184

Vảy trăng lƣõi liềm vừa khuất xuống bên kia, hang sáng lên, khiến cho những mỏm đồi đen
               thẫm nhƣ duỗi dài thêm ra trên nền trời lặng mờ.

                    Hai ngƣời đi qua trƣớc Phạc Lạng xuống cánh đồng.
                    Chẳng mấy chốc, Thụ thấy chân mình đƣơng bƣớc chỗ ngã ba xóm nhà mình ra Phố Lẩu.

               Nhƣ trông thấy cái tƣờng trƣờng Đon Đình trăng sáng trăng trắng đằng kia. Lúc ấy đã vắng. Giờ
               này, ai cũng ở trong nhà. Trên xóm, nhà mình đã cài gióng cửa. Bây giờ, mẹ đƣơng đứng nhìn

               xuống cánh đồng đây. Nhà chị Khai cũng cài gióng cửa. Nhà chị Dụ bên Cò Noong cũng cài

               gióng cửa. Cái bếp ở vách trong nhà nào cũng bập bềnh lửa. Những đãy hồi hái về, chất đầy góc
               nhà, thơm phức. Mẹ mình đƣơng... trong ánh lửa, tƣởng có bóng ngƣời bƣớc vào. Nhƣng không.

                    Thụ cũng không nghĩ thêm. Cánh đồng Bó Lào lạnh ngắt. Có hai ngƣời đi qua.
                    Họ lên đến dốc Kéo Sa thì tối hẳn.

                    Chợt lố nhố một bọn từ trên dốc lại.

                    Có tiếng quát:
                    - Đi đâu tối thế, các ngƣời kia!

                    Đƣờng này sang Điềm He, Mã Hợp đã thuộc làu trong trí, những khi đi vá chảo làm công
               tác. Mã Hợp đoán nhanh: nó quát hỏi cách dài dòng thế, không phải lính, lập tức Mã Hợp sấn lên

               quát to hơn:

                    - Đi đâu? Chúng mày đi đâu?
                    Hai bên giáp mặt nhau. Mã Hợp cƣời hề hề nói theo:

                    - Đằng này đi đòi tiền rƣợu, các ngƣời anh em không biết à?
                    Ba cái bóng nọ im thít lẳng lặng lƣớt qua đƣợc một đỗi xa, Mã Hợp nói:

                    - Bọn này đi trộm trâu ở Phố Lẩu, biết nhau cả!
                    Đằng sau, Nhân Lý vào sƣơng mù. Xa rồi, Thụ lẳng lặng đi qua Keng Vài, sắp xuống bờ

               sông Kỳ Cùng. Trời đã hơi hửng sáng trăng. Một lúc nữa đã có trăng. Đêm lơ lửng trăng nhƣ

               đêm nay, đi suốt sáng đƣợc. Hai ngƣời đã định thế.
                    Nhƣng có một việc mà họ không biết trƣớc. Vừa khỏi bụi cây, trông ra thấy nƣớc Kỳ Cùng

               mênh mang, hai ngƣời giật mình. Những con lũ ngoi lên ngồn ngộn trong ánh trăng trắng mờ cả
               lùm cây trƣớc mặt. Mƣa nguồn tận đâu đâu dồn về. Giữa tháng bảy mà còn nƣớc lũ cuối to thế.

                    Mã Hợp chép miệng:

                    - Nƣóc to quá, anh Năm à.
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189