Page 186 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 186
rợn sáng. Từng hàng núi nhấp nhô, tƣởng nhƣ những bức tƣờng trắng. Nhƣng núi cứ chụp kín,
ngƣời vẫn lọt qua. Đây đã tới đèo Tam Canh.
Bấy giờ quãng nửa đêm. Những con thú dữ nhất ở rừng thật sâu ra ăn vào giờ này. Đi một
quãng, nghe tiếng hổ kêu hộc... hộc... lập tức, ngay trƣớc mặt, thấy ào cơn gió trên ngọn lau, một
cái lƣờn dài mờ mờ lƣớt qua nhƣ ai tung tấm vải chàm.
Hai ngƣời đứng sững.
Mã Hợp nói:
- Lƣợn chơi thế thôi, chứ nó việc nó, ta việc ta, chẳng ai làm gì nhau đâu.
Lên lƣng dốc, lại đụng một con hổ nữa. Trong ánh trăng lần này trông rõ cái đầu hổ tròn to
bằng chiếc nón. Đuôi dài cong, con hổ đứng sững nhìn lại rồi thủng thĩnh trƣớc mặt hai ngƣời
một lúc mới chịu rẽ ngang.
Xuống đầu dốc bên này, đã nghe vẳng lại tiếng gà làng Quỳnh Sơn gáy đổ trống canh. Đến
đây trong phễu đá, đã hình dung đƣợc làng xóm châu Bắc Sơn, từ Long Đống đổ vào, chi chít
bám quanh những quả núi đá trong bóng tối.
Xƣa kia, đồn Mỏ Nhài trên châu lỵ, ngọn đèn chòi gác của ngƣời lính cơ sáng trắng bệch lơ
lửng giữa cánh đồng Hƣng Vũ. Tiếng mõ đốc canh lốc cốc. Xem ra cái đồn đêm canh ảm đạm
nhƣ thằng ngƣời chết đứng mở mắt.
Thụ bảo Mã Hợp:
- Đên đây thì hết nhiệm vụ đƣa anh, em trở lại đƣợc rồi. Ừ nhỉ, đƣờng này, gần lắm. Mã Hợp
nhớ nhé!
Nói thế, Thụ cũng chƣa đi mà Mã Hợp vẫn đứng đấy. Mấy năm nay, Mã Hợp cùng đi với
Thụ, nhiều lần đã chia tay giữa đƣờng, nhƣng lần này sao quvến luyến khác thƣờng. Mã Hợp
cũng cảm thấy lần này chắc anh Năm đi xa lắm. Sƣơng khuya rờn rợn trong ánh trăng. Lƣng đèo
Tam Canh im phắc giữa hai thành núi đá. Trong bƣớc đƣờng hoạt động, Thụ đã đi khỏi biên giới
nhiều lần, sang Long Châu, Nam Ninh, đến Ma Cao, Hồng Kông rồi. Nhƣng lần này, Thụ cũng
thấy lòng bồi hồi. Vì nỗi đau của đêm qua không chợp mắt, vì những ngày sắp tới Thụ đƣợc tiến
hành cuộc vận động cách mạng ở giữa trái tim của cả nƣớc, rất mới lạ đối với Thụ nhƣng cũng
hấp dẫn vô cùng.
Thụ bảo Mã Hợp:
- Bây giờ cả nƣớc sắp sửa bƣớc vào cuộc tranh đấu to lớn và quyết định, Mã Hợp ạ. Thằng
Tây có doạ nạt thế nào, có giết bao nhiêu ngƣời, thì thằng Tây cũng không sức đâu ngăn đƣợc