Page 185 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 185
Đứng ngẩn một lát, Mã Hợp nói:
- Hay ta quay về Khau Bây đợi nƣớc rút.
- Không.
- Cỏ trên bờ còn khô lắm, nƣớc còn lên nữa, chẳng nhẽ cứ đứng chôn chân đây đến sáng a?
Thụ nói:
- Ta tìm cách.
Cách nào. Những con lũ lặng lẽ nhƣng thâm hiểm đầy sức mạnh ngầm có thể vần đi đƣợc cả
tảng đá bằng gian nhà. Ngƣời xuống va vào lũ thì mất tăm ngay.
Hai ngƣời đi men suối. Một quãng, gặp bụi mai. Trông thấy những ngọn mai vút cong trên
nền trời, Mã Hợp nghĩ ra một cách. Mã Hợp bảo Thụ:
- Anh đứng đợi đây nhé.
Mã Hợp rút dao lƣng, lách vào bụi. Chọn cây mai non, mẩy, Mã Hợp khoanh dao thiến vào.
Chỉ ấn lƣỡi dao, không một tiếng động nhỏ. Độc có con dế vừa cất giọng nỉ non trong vắt ngâm
giữa làn cỏ mới ngập nƣớc. Mã Hợp đã róc hết đầu mấu, một chốc, lôi ra bốn cây mai mà vừa
trông Thụ đã thấy ra đấy là bốn chiếc phao dài hơn cây nứa ngộ.
Thụ reo lên:
- À!
Mã Hợp nói:
- Có thế vƣợt đƣợc đây.
Thế là, cởi quần áo buộc lên đầu, mỗi ngƣời ôm hai cây mai, họ lựa ngƣời rồi lƣớt ra. Bờ
chỗ ấy phẳng. Nƣớc cuốn ngƣời băng đi một đỗi xa, phải vứt bớt đi một cây mai mới vùng vẫy
dạt sang bờ bên kia đƣợc.
Đã hẹn nhau, họ giả ếch nằm bọng kêu đối đáp vọng trên mặt nƣớc. Nghe tiếng ếch cách
nhau có đến hơn ki-lô-mét.
Chỗ ấy, sau lƣng Bản Thẳm. Trông vào xóm Bản Thẳm thấy còn ánh lửa bếp leo lét. Tiếng
nói chuyện văng vẳng đâu trong vách. Đằng cuối dòng sông ánh nƣóc đã ửng hẳn. Rồi bóng
nƣớc lồng lộng ánh trăng, trông mặt nƣớc ấy thật hiền mà hóa ra dữ.
Bị nƣớc quật đau khắp mình mẩy, hai ngƣời phải ngồi nghỉ một lúc rồi mới đứng lên đi.
Họ đi qua những vùng núi đất quanh Bình Gia lúp xúp có túp nhà sàn lẻ loi trên ngọn đồi
nhỏ. Đôi chỗ vẫn còn thoi thóp lửa. Rồi họ đi qua bên những trái núi đá đen kịt tròn xoe ngồi
chồm chỗm. Trên đỉnh, một cây nghiến kiên cƣờng sống trong đá vút cao thẳng vào một trời sao