Page 147 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 147

quan châu, tổng đoàn xuống xã. Bỏ tiền, bỏ chức tƣớc ra mua ngƣời làm chó săn thả đi ngấp

               nghé khắp các nơi. Mật thám tỉnh về đặt bàn giấy ngồi đôn đốc việc tận châu.
                    Ở Điềm He, phó tổng Liến đánh hơi thấy có cách mệnh về, nó ra xin đi bắt cách mệnh. Đăng

               Vít nói:  “Này ông phó tổng, ông lấy đƣợc đầu Hoàng Văn Thụ thì quan cho con ông chân châu
               uý Điềm He”. Phó tổng Liến hỏi lại: “Bẩm quan, nộp đầu Lƣơng Văn Chi có đƣợc không?”.

               Đăng Vít gật.
                    Phong trào đã bắt rễ đến Điềrn He thật.

                    Một hôm, hƣơng sƣ Noãn đánh cá, làm rƣợu mời Tính đến đánh chén. Trong làng, Tính và

               Noãn, hai ngƣời có chút chữ nghĩa, thƣờng chơi với nhau. Tính mới ra tranh trƣợt chân hƣơng
               sƣ, bây giờ sắp phải đi Đồng Mỏ học thợ may. Nhƣng còn trù trừ, vẫn ngóp đƣợc làm thầy giáo.

               Làm thầy giáo hơn ngồi lò khâu.

                    Rƣợu vào, hƣơng sƣ Noãn nói:
                    - Tôi sẽ xoay cho anh. Năm kia tôi ra hƣơng sƣ cũng phải lót tay các quan thế. Cốt biết

               đƣờng chạy thôi.
                    Tính thở khà, nói:

                    - Tôi cần gì!
                    - Không nên bực chí. Cũng nhƣ ta ra đánh đố chữ ở Đồng Mỏ, thua chữ này, đặt chữ khác.

                    Tính trợn mắt:

                    - Không phải tôi bực chí. Mà tôi cũng chẳng cần cái hƣơng sƣ đâu. Xã hội loài ngƣời bây
               giờ có những chuyện to lớn, thế giới lung tung lắm rồi, anh không biết ƣ?

                    Hƣơng sƣ Noãn rụt rè, nghênh một bên tai:
                    - Tôi chẳng biết gì cả.

                    Tính càng làm ra vẻ hiểu biết:
                    - Giời ơi, thế thì anh chẳng biết cái gì cả thật đấy. Thằng Tây, thằng quan ở Lạng Sơn bây

               giờ không còn là to nhất đâu, nó nhƣ con cá chúng mình đƣơng nhắm này, lúc nãy cá dƣới ao

               bây giờ cá đã nằm trong chảo. Cách mệnh nổi khắp nơi rồi.
                    Càng nói thì Tính càng thấy là hƣơng sƣ Noãn thật dốt. Thế mà nó lại hơn mình, nó lại

               đƣơng có thế lực và định chạy việc cho mình khỏi đi lò khâu ở Đồng Mỏ! Lúc này, Tính cao

               hứng thấy thật là thƣơng một con ngƣời nhƣ Noãn, xƣa nay chỉ biết đến việc ra Đồng Mỏ ăn bát
               phở chua của nhà Tài Dẻo mà đã rối rít khen ngon rồi, ngày ngày nó chít khăn, đến lớp, nó gõ

               thƣớc cạch cạch doạ trẻ con, nó chẳng còn trông thấy trời đất dọc ngang thế nào nữa, so với
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152