Page 146 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 146
Phong nắm bàn tay Sảo Kinh. Một miếng tay lạnh ngắt. Phong giật mình. Bàn tay chết. Thụ
ôm cánh tay Sảo Kinh rồi quay mặt đi, không cầm đƣợc nƣớc mắt.
Sảo Kinh ngƣớc mắt, nhìn ra sân:
- Bây giờ rạng ngày rồi, tôi về Khơ Đa.
Khén Chang nói:
- Ở đây uống thuốc. Tao có bài thuốc dã đòn hay lắm.
Sảo Kinh thở dài, nhìn lên xà nhà:
- Khén Chang à, lúc ở tỉnh về qua nhà tao ở Khơ Đa đáng nhẽ tao chết rồi. Anh Vƣơng “cao”
xem bàn tay tao chết rồi phải không? Nhƣng tao nghĩ: không chết oan đƣợc, phải đi báo cho
Đảng biết. Thế là tao đi sang đây, sức tao không đi nổi, đây là cách mệnh đi đấy thôi. Bây giờ thì
tao chết đƣợc rồi. Thằng Tây đánh tao độc ác lắm. Ngày sau, Đảng nhớ báo thù cho tao. Mã
Hợp, mày nhớ ngày sau bảo cách mệnh báo thù cho tao.
Sảo Kinh không nói nữa.
Thụ và Mã Hợp thay nhau cõng sảo Kinh về Khơ Đa, ngay sáng ấy. Đến nhà thì Sảo Kinh
chết.
VII
Địch cứ nghe ngóng và khủng bố, phong trào cứ lan rộng và đã xuống đến châu Ôn. Ở
Quang Lang, cửa ngõ Chi Lăng đã có tổ. Các bà các chị trong làng cũng nhiều ngƣời biết cách
mệnh, ở Khơ Lếch, ở Vĩnh Cốt, các chị đi giao thông. Chị Máo đấy, một tay nải truyền đơn này
mà đem về rải xuống tận chợ Bãi. Chị Khó thì đƣa cơm lên tiếp tế cho anh em họp trên hang
Áng Cúm. Chập tối, chị đã vào đặt truyền đơn trƣớc cửa đồn Đồng Đăng. Lính quát hỏi, bảo đi
tìm trâu lạc. Hôm sau thì thấy truyền đơn vào tận nhà ăn.
Bọn Pháp tận Hà Nội cũng lo cuống. Một cánh mật thám Đăng Vít ở Lạng Sơn nhƣ mọi khi
không đủ. Thế là thêm nhiều mật thám Hà Nội lên, bên Cao Bằng sang. Đêm ngày chúng xua