Page 150 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 150
Đột nhiên Mã Hợp sừng sộ:
- Mày làm chuyện hèn thế, ai mà sợ! Hôm ấy biết trƣớc rồi chứ gì! Thế mà không bảo tao.
Mạo lúng túng cãi:
- Ai biết. Đến lúc nó vây quanh nhà rồi thì còn chạy đâu! A này có nhiều đồng chí hay qua
Lũng Nghìu không? Anh Vƣơng “cao” đã về Hạ Đống chƣa?
- Không đứa nào dám về nhà tao nữa rồi. Tại mày đấy.
- Sao thế?
- Cách mệnh ngờ tao đi mật thám với mày.
Mạo nói:
- À, tao nghĩ đi cách mệnh có đƣợc xu nào đâu mà thằng Tây tóm đƣợc thì chết, tội gì theo
đuổi mãi.
Mã Hợp không dám cãi câu phàn nàn ấy. Mạo rủ Mã Hợp về nhà uống nƣớc. Sợ nó làm mẹo
bắt. Nhƣng nhìn quanh, không cách nào lủi, đành theo. Mã Hợp dựng bó củi ngoài vách. Nó bảo
vác vào bán cho vợ nó. Mã Hợp đem củi xuống bếp rồi bƣớc lên nhà, đi qua cái vải hoa đẹp che
cửa gió phất phất.
Cái bàn cái ghế mới màu gụ, bàn ghế này của thợ khéo tận dƣới Đồng Mỏ lên đóng.
Mạo chép miệng:
- Những điều anh Vƣơng “cao” dạy tao ở bên Hạ Đống, tao càng nghĩ càng thấy đúng,
không một câu nào bỏ đi đƣợc. Tao gặp anh Vƣơng “cao” bây giờ thì tao vẫn phải chào anh ấy
nhƣ chào thầy giáo mình thôi. Nhƣng tao chỉ nghĩ thấy làm cách mệnh thì khó tao không làm
đƣợc nên phải về đi đội xếp kiếm ăn vậy.
Mã Hợp nghĩ: “Mồm mày nhƣ cái sẹo trâu, đút lỗ mũi nào cũng đƣợc. Đểu quá”. Rồi Mã
Hợp cứ vờ cằn nhằn:
- Mày giết tao từ hôm ấy. Tại mày chạy cho nên cách mệnh nghi tao, thế nào rồi nó cũng về
giết tao. Mà mày đi báo Tây thì tao cũng chết. Đằng nào tao cũng chết, khổ thân tao.
- Tao nghĩ tình, tao tha tội cho mày rồi chứ không có lúc nãy ông xách cổ mày lên đồn Đồng
Đăng thì còn gần hơn đi về đây. Thôi im đi!
Mã Hợp cứ lẩm nhẩm:
- Đằng nào thì rồi tao cũng chết thôi.