Page 154 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 154

có biết tháng trƣớc ở dƣới Kỳ Lừa, anh em phu đã lấy thuổng cuốc, xà beng đánh chết tên quản

               Lộc cai thầu làm đƣờng Keo Tấu ra Nhị Thanh...
                    Cũng lúc ấy, phía mặt tƣờng xe bên kia lại có ngƣời đọc to hơn:

                    - Cái này nữa! Cái này nữa! Kỷ niệm Xô Viết Nghệ An! Anh chị em công nông...
                    Nhiều ngƣòi chạy dồn sang phía ấy. Nhƣng cũng nhiều ngƣời ở ngoài, xôn xao, rồi nhớn

               nhác đứng im. Tiếng thì thào:
                    - Bây giờ tao mới dám nói, hôm qua tao cũng thấy nhiều cái này dán trên toa tàu hoả ở Bản

               Trang...

                    - Ghê quá!
                    - Làm thế nào?

                    - Các ngƣời có ai biết chuyện đầu cầu Tà Lài này không?

                    - Không.
                    Một ngƣời đứng cao lên, kể thật to:

                    - Năm ấy, dân làng Ma Mèo, làng Khơ Đa cũng đi phu thế này, có bọn phải lên làm tận Bình
               Nghi kia, đi phu nửa năm chƣa đƣợc về thế này, họ bỏ việc, rồi ra ngồi nấp cả dƣới chân cầu kia,

               đợi thằng tuần phủ ở Thất Khê về Lạng Sơn đến chỗ cầu Tà Lài này thì ngƣời ta đổ ra đánh chết
               tƣơi ngay trên xe ngựa.

                    - Bây giờ ta đợi quan lục lộ đến thì ta cũng giết nhƣ thế. Trong giấy bảo thằng quản Lộc thầu

               đƣờng dƣới Keo Tấu cũng chết thế.
                    - Thôi, thôi!

                    - Thằng quản Lộc bị mấy nhát xẻng vào đầu.
                    - Không đƣợc đâu!

                    - Chúng ta khổ lắm rồi. Chúng ta đem nhau đến đây chẳng ai biết hết mặt nhau, nhƣng chúng
               ta chỉ biết ngƣời Thổ, ngƣời Kinh, ngƣời Nùng, ngƣời Mán, mấy trăm con ngƣời này khổ lắm

               rồi, nhục lắm rồi, không chịu đƣợc nữa, từ nay thề có chết vì đòn lý trƣởng xã đoàn cũng thề

               không đi làm đƣờng cho Tây nữa.
                    - Hay ta về, ta bỏ về!

                    - Phải đấy. Cứ về thôi! Mặc mẹ nó.

                    Trong nháy mắt, bao nhiêu phu đã ở mặt đƣờng hay còn ngồi trong lán đều rùng rùng tuôn ra
               rồi tan hết. Những phu ở Quán Hồ mới tới cũng về cả.
   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159