Page 152 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 152

Tháng bảy “lá ngô héo, ngƣời già chết”, u uất, nặng, ngƣời đi xa càng nhớ nhà. Hôm kia,

               hôm qua đều có đám ma phu Bắc Giang chết.
                    Dọc đƣờng lên Nà Sầm, quãng Tà Lài, chỗ có hầm xe hoả, các lán của phu làm đƣờng tụ lại

               đấy. Ngày mai vẫn làm đây hay đi Bản Dạt, lên Nam Quan. Ai biết. Lại làm hầm hay làm đƣờng.
               Không biết. Phu các châu phải đi dòng ba bốn tháng liền rồi.

                    Chiều hôm qua, có phu mới đến. Tiếng xì xào hỏi ngƣời châu nào, ngƣời châu nào, nhƣng
               không ai biết. Có thay phu cho về không, không ai biết nốt. Cả mấy trăm phu mộ dƣới xuôi lên

               cũng liên miên rải ra mặt đƣờng hàng năm nay, ăn ngủ cứ rúc ráy vào chân núi, bây giờ cũng đến

               cả Tà Lài.
                    Có tiếng đồn rằng chủ thầu đƣờng hầm Tà Lài chỉ mất hai phát mìn đáp vào cái núi đã rỗng

               sẵn, đƣợc không mấy vạn bạc của Tây. Chủ thầu sƣớng quá, vác tiền về Lạng Sơn ăn chơi phát

               rồ lên rồi. Phải thế hay không? Nhƣng phải thế hay không thì ở các trạm phu đắp đƣờng và phu
               đập đá làm hầm Tà Lài vẫn chẳng có gì khác. Nhà thầu hẹn một năm hai lần phát quần áo mà

               tháng bảy đã qua, chân tay làm đá nhƣ bị dao cắt. Mấy hôm lại phải khiêng ngƣời đi nhà thƣơng
               vì đá bắn vào thủng mắt. Quần áo rách bƣơm, chẳng thấy cai sú nào ỡi ơi đến.

                    Đôi chốc, làn sƣơng chợt mỏng, nhìn thấy mờ mờ một quãng đƣờng 4 ngoi ra. Trƣớc nhất
               thấy hai chiếc tàu hoả lu nhƣ hai con voi đen sì phủ phục chặn ngang. Góc đƣờng, cái xe lục lộ

               sơn hắc ín bốn phía bƣng kín không cửa sổ. Nhƣ chiếc quan tài đen đặt trên bốn bánh sắt cao

               lênh khênh. Có một ngƣời vừa chui trên quan tài ấy xuống, đƣơng lúi húi nhóm lò củi đầu xe hoả
               lu. Cả ngƣời nọ run rẩy muốn đút tiệt tay chân vào miệng lò khói um.

                    Cũng lúc ấy, những đám phu trong lều lán quanh chân núi đƣơng co ro kéo ra. Không phải
               họ mới dậy. Họ dậy từ gà gáy, đã thổi cơm, ăn rồi ngồi trong lều trông ra chờ sáng, bây giờ thấy

               ánh lửa thì dò đến. Chƣa trông rõ mặt, chỉ thấy dòng dài ngƣời đến lố nhố ngồi đứng đông nghịt
               quanh hai cái tàu hoả lu và cái nhà hòm của phu lục lộ.

                    Những tiếng bàn tán lào xào nổi lên.

                    - Hôm nay xuống làm đƣờng Bản Dạt.
                    - Có châu hôm nay đƣợc về à?

                    - Không ai đƣợc về đâu.

                    - Trời!
                    - Mày chịu khó đi phu cho qua Tết cơm mới nữa thì quan sẽ cho cái mề đay cửu phẩm rồi

               quan đá đít về.
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157