Page 144 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 144
Mông Dƣơng, Tiên Yên, Đầm Hà, Hà Cối. Đó là con đƣờng thuốc phiện mang lậu ra biển.
Ngƣời đi đƣờng đột ngột gặp một thị trấn giữa rừng mà không thể cắt nghĩa đƣợc tại sao nơi hẻo
lánh thế mà đông vui. Lai Châu có Tam Đƣờng, Bình Lƣ... Lào Kay có Xíu Mần, Cốc Pài... Hà
Giang có Mèo Vạc, Lũng Phìn... Cao Bằng có Khau Vai, Đồng Mu... Đây là những trạm nghỉ
không hẹn mà nên và nơi thuê ngƣời tải hàng, cứ dần từng quãng ra biển. Buổi chiều, những cái
thị trấn giữa rừng ấy nhộn nhịp ngựa về buộc quán chợ và mùi thuốc phiện ở bàn đèn tất cả các
nhà sực nức toả khắp xóm.
Các đồn Tây, lính đoan suốt một dọc từ Đình Lập, Tiên Yên, Hà Cối đến Mũi Ngọc đều đã
biết tài đem hàng lậu của Sảo Kinh. Dù Cao Bằng, Lạng Sơn hoặc có khi từ Mèo Vạc, Đồng Văn
bên Hà Giang xuống, Sảo Kinh toàn len lỏi đầu rừng ven núi, không hề biết mặt đƣờng cái, thế
mà cuối cùng, cũng ra đƣợc bể. Lần nào cũng vậy, dù đã đƣợc báo trƣớc Tây đoan công phu lắm
mới vây bắt đƣợc. Nhƣng đến lúc bắt đƣợc thì hàng đã giao xong xuôi ra bể, Sảo Kinh đã phủi
hai bàn tay không, chẳng ai làm gì nổi.
Chuyến này Sảo Kinh ra đông bắc. Tây cũng biết mà không lần đƣợc vết. Cuối cùng, Hùng
đã tới Cẩm Phả liên lạc đƣợc với ngƣời của Phong và bắt tay ngay vào công tác phong trào mỏ.
Sảo Kinh về trƣớc.
Có điều Sảo Kinh không ngờ là Tây đã biết lần này Sảo Kinh làm cách mệnh, không phải
Sảo Kinh mang hàng lậu. Vì vậy, nhƣ những lần trƣớc, Sảo Kinh trở lại, tay không có hàng thì
không lo gì nữa, cứ ung dung chọc gai vào mắt các đồn Tây, Sảo Kinh thẳng đƣờng qua Đình
Lập về Lộc Bình, ngủ nhà trọ ở phố và thuê xe ngựa đi...
Nhƣng lần này khác.
Mật thám Đăng Vít tƣởng phen này đến tay ty liêm phóng Lạng Sơn phát tài đƣợc món bổng
to. Đăng Vít đem máy quay điện xuống tận Đình Lập đón bắt.
- Mày đi với thằng Dong từ Cao Bằng sang?
- Không biết.
- Chúng mày xuống mỏ làm gì?
Sảo Kinh nói:
- Tôi không biết.
Đăng Vít lại đƣa ra quyển sách có ảnh những ngƣời hoạt động cách mệnh đƣơng bị sở liêm
phóng truy nã, trong sách có ảnh Hoàng Đình Dong, Sảo Kinh nhìn thật lâu nhƣ suy nghĩ, nhƣ
nhớ lại, rồi Sảo Kinh từ từ lắc đầu.