Page 21 - Quan Hệ Bang Giao Và Những Sứ Thần Tiêu Biểu
P. 21
22 T ủ Siíclì T iét ì^a m - (ỉiĩt Ịxước, con lìĩỊirờí
Dưới ảnh hưởng của tư tưởng triết học Trung Hoa mà
chủ yếu là Nho giáo, các vị vua thời phong kiến Việt Nam
đều đã tự đặt quyền lực “trời” ban cho mình dưới quyền lực
của “Thiên triều” Trung Hoa và xem đó như là một điều
hctp lẽ trời trong quan hệ giữa nước lớn với nước nhỏ. Các
vua nước ta lúc này dù xưng là hoàng đế với thần dân trong
nước, song với họ nếu chưa đưỢc Thiên triều công nhận qua
“sách phong” thì cũng vẫn chưa có sự đảm bảo giá trị hỢp
pháp trong mắt người dân và các nước lân cận. Do vậy, từ
thời Ngô Xương Ngập (triều Ngô) đến thời vua Thiệu Trị
(triều Nguyễn), các vua đều phải xin phong vương sau khi
lên ngôi, thậm chí các vua triều Nguyễn tuy đóng đô ờ Phú
Xuân (Huế) nhưng đều phải thân chinh ra Thăng Long để
làm lễ tuyên thụ. Riêng đến thời Tự Đức (triều Nguyễn) thì
nghi lễ tuyên phong đã được diễn ra ở Huế với những nghi
thức trang trọng, tốn kém theo đúng thứ tự nghi lễ cổ xưa.
Điều đó đã minh chứng rõ nét rằng: các vua nước ta đều
tuân theo sự phân định ngôi thứ một cách rỏ ràng: “chư
hầu” thì phục tùng “Thiên tử” cho đúng phép, đúng lễ.
Bề ngoài thì như vậy, song ta nên hiểu thực chất của
việc sách phong, triều cống này ra sao?
Trong tư tưởng của các triều đại phong kiến nước ta -
đại diện cho cả dân tộc Việt Nam lúc này cũng giống như tư
tưởng của người Việt Nam hàng nghìn năm qua luôn hiểu
khái niệm “độc lập” có nghĩa là đất nước hòa bình, không
có ngoại xâm, phương Nam và phương Bắc cương giới phân
định rõ ràng, còn “lệ thuộc” được hiểu là bị mất độc lập, bị
ngoại bang xâm chiếm đất đai, lảnh thổ và bị đè nén, áp bức
trên mọi lĩnh vực. Nếu chúng ta đối chiếu cách hiểu trên với
việc sách phong, triều cống thời bấy giờ thì rõ ràng là việc