Page 88 - Ôn Luyện Thi THPT Quốc Gia Môn Văn
P. 88

tương lai nhưng lại thiếu hẳn khả năng hoạch định tương lai,  đặc biệt là kĩ năng
        mềm và thải độ dám dẩn thân  vào đời.  {Theo Hồng Hạnh,  Báo điện tử Dân  tri,
        ngày 10/10/2009)
            Anh/ chị viết bài văn (khoảng 400 từ) trình bày suy nghĩ của mình về vấn đề trên.
            Câu 2. Cảm nhận của anh (chị) về hai đoạn văn sau:
            "Khi  Chi Phèo  mở mắt thì trời sáng đã lâu.  Mặt trời chắc đã lên  cao,  và
        nắng bên ngoài chắc là rực rỡ.  Cứ nghe chim  riu rít bên ngoài đủ  biết.  Nhưng
        trong cái lều ẩm thấp vẫn mới chi hơi lờ mờ.  ớ  đây người ta thấy chiều lúc xế
        trưa và gặp đêm khi bên ngoài vẫn sáng.  Chưa bao giờ Chí Phèo nhận  thay thế
        bởi chưa bao giờ hết say.
            Nhưng bây giờ thì hẳn tinh. Hắn bâng khuâng như tỉnh dậy sau một cơn say
        rất dài.  Cũng như những người say tinh dậy,  hẳn  thấy miệng đắng,  lòng mơ hồ
        buồn.  Người thì bủn rủn,  chân tay không buồn nhấc.  Hay là đói rượu? Nghĩ đến
        rượu,  hẳn hoi rùng mình. Ruột gan lại nôn nao lên một tí. Hẳn sợ rượu cũng như
        những người ốm  thường sợ cơm.  Tiếng chim  hót ngoài kia  vui vẻ quá! Có tiếng
        cười nói của những người đi chợ.  Anh  thuyền chài gõ mái chèo đuối cả.  Những
        tiếng quen thuộc ẩy hôm nào chả có. Nhưng hôm nay hẳn mới nghe thấy....  Chao
        ôi là buồn!(...).  Tỉnh dậy hẳn thấy hẳn già mà vẫn còn có độc. Buồn thay cho đời!
        Có lí nào như thế được? Hẳn đã già rồi hay sao? Ngoài bổn mươi tuổi đẩu... Dâu
        sao đó không phải tuổi mà người ta bắt đầu sửa soạn. Hẳn đã tới cái dốc bên kia
        của đời.  ơ  những người như hẳn,  chịu đựng biết bao nhiêu là chất độc,  đày đoạ,
        cực nhọc,  mà chưa bao giờ ốm,  một trận ốm cỏ thể gọi là dấu hiệu báo rằng cơ
        thể đã hư hỏng nhiều.  Nó là một cơn mưa gió cuối thu cho biết trời gió rét,  nay
        mùa đông đã đến.  Chỉ Phèo hình như đã trông trước thay tuối già của hắn, đói rét
        và ốm đau, và cô độc, cái này còn đáng sợ hơn đỏi rét và om đau ”.

                                  (Trích Chỉ Phèo - Nam Cao, SGK Ngữ văn  11, Tập  1,
                                    Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam, 2013, trl49-150)
             "Sáng hôm sau,  mặt trời lên bằng con sào,  Tràng mới trở dậy.  Trong người
        êm ái, lửng lơ như vừa người ở trong giấc mơ đi ra.  Việc hẳn có vợ đến hôm nay
        hẳn vẫn còn ngỡ ngàng như không phải.

            Hắn chắp hai tay sau limg lững thững bước ra sân. Ảnh nắng buổi sáng mùa
        hè sáng loá xói vào hai con mắt còn cay sè của hắn. Hẳn chóp chóp liên hồi mấy
        cái,  và bỗng vừa chợt nhận ra, xung quanh mình có cái gì vừa thay đổi mới mẻ,
        khác lạ.  Nhà cửa,  sân  vườn  hôm  nay đều được quét tước,  thu dọn sạch sẽ gọn



        88
   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93