Page 82 - Những Trạng Nguyên Đặc Biệt Trong Lịch Sử Việt Nam
P. 82

... trong licí  sứ  V iết ĩ^a m  83

                 Khuất lau, sáo nổi vài ba tiếng,
                 Sương phủ, trăng chìm dưới sóng sâu
                                                  Huệ Chi dịch
           Nỗi buồn cò đơn không ít trường hỢp đưa tác giả đến
       trạng ứiái trễ nải.  Hoặc phó mặc cho ngày tliáng cứ trôi
       đi chậm chạp còn con ngitòỉ tliì gần như trở nên vô cảm:
                 Quên mình quên hết cuộc tang thưcmg,
                 Ngồi lặng đìu hiu, mát cả giường.
                 Năm muộn trong rừng không có lịch,
                 Thấy hoa cúc nở biết Trùng dương

                                                 Theo Phan Vó
           Hoặc  “lười  biếng”  ngay  cả  với  công  việc  thường
       ngày của tăng chúng:
                 Nửa gian nhà đá bạn cùng mây,
                 Tấm áo lông thô lạnh tháng ngày.
                 Sư khểnh giường thiền kinh trước an,
                 Lo tàn, than lụi sáng nào hay.
                                                  Huệ Chỉ dịch
           Không biết  có  thể  mượn  thuật  ngữ  cìia  Bakhơtỉn
       để nói  rằng thơ Huyền Quang “đa thanh” được  không
       nhưng quả thật tliơ của ông có nhiều tiếng nói: Khi vui,
       khi  buồn;  khi  thương  mình,  khi  thương  người;  khỉ
       phiền trách, khi an ủỉ, khi cô đơn, khỉ hoà dồng... Quả
       là cũng như con người tác giả, tập thơ Ngọc tiên không
       thể chỉ có một hướng tiếp cận. Nếu như ngay từ thế kỷ
       XVIII đã có sự khác nhau giữa ý kiến ci'ia Ngô Thì Sĩ và
        Lê Quý Đôn - Ngô Thì Sĩ lấy thơ để minh chứng cho tư
       cách  Thiền gỉả của Huyền  Quang còn  Lê  Quý E)ôn  lại
        khen thơ Huyền Quang “hay nhưng không có khẩu khí
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87