Page 72 - Bài Văn Mẫu
P. 72
II. BÀI LÀM
Truyện ngắn Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân và truyện ngắn Vợ chồng A
Phũ của nhà văn Tô Hoài là những bức tranh thu nhỏ về hiện thực xã hội Việt
Nam trong thời kì hấp hối của chế độ thực dân, phong kiến trước Cách mạng
tháng Tám 1945 và trong cuộc kháng chiến chống Pháp trường kì. Bao phủ
lên những bức tranh đó là gam màu xám lạnh, thê lương của cuộc sống khốn
đốn, cùng cực của tầng lớp dân nghèo ở miền xuôi và miền ngược. Kim Lân,
Tô Hoài tập trung thể hiện sô' phận bất hạnh của số đông phụ nữ - những nạn
nhân đáng thương qua hình ảnh bà cụ Tứ, người “vợ nhặt” và Mị - cô “con dâu
gạt nợ” nhà thống lí Pá Tra.
Nội dung tác phẩm Vợ nhặt kể về cuọc sống bức bối, ngột ngạt của nhân
dân ta năm 1945 với nạn đói khủng khiếp làm chết hơn hai triệu người. Đó
chính là hậu quả chính sách cai trị dã man của thực dân Pháp và phát xít Nhật
ỏ Việt Nam. Cũng như một số tác phẩm khác viết về nạn đói, ngòi bút Kim
Lân chứa chan thương cảm trước số phận bất hạnh của những con người
nghèo khổ trong xã hội đương thời, nhất là đối với phụ nữ. Nhân vật bà cụ Tứ
mẹ anh Tràng và chị “ vợ nhặt” được tác giả miêu tả bằng sự thương cảm
chân thành đã gây ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.
Tội nghiệp thay cho người con gái mà anh Tràng “nhặt” về làm “vợ” I Sinh
ra làm người, ai cũng có một cái tên dù đẹp hay xấu. Thế nhưng chị ta không
có đến một cái tên để gọi. Không tên, không tuổi, không cha mẹ, anh em.
Không ai biết gốc gác quê hương, nhà cửa của chị ta ở đâu. về hình thức, chị
ta giống như bao kẻ đói khát khác: ...áo quần tả tơínhư tổ đỉa... trên cái khuôn
mặt lưõi cày xám xịt chỉ còn thấy hai con mắt... Chị là hiện thân của hàng triệu
nông dân bần cùng, tha phương cầu thực kiếm sống qua ngày, để rồi gục
chết bất cứ lúc nào nơi đầu đường xó chợ.
Chị nhận lời làm vợ anh Tràng giống như một trò đùa, hay nói như tác giả
là chuyện tầm phơ tầm phào đâu có hai bận giữa chị với Tràng, người đàn ông
nghèo khổ làm nghề kéo xe thuê. Gặp lại Tràng, chị ta đang đói lắm nên sỗ
sàng vòi anh đãi ăn bánh đúc. Chị cắm cúi ăn Hển một chập bốn bát bánh
đúc. Ăn không kịp thở, ăn mà không nói tiếng nào. Ăn như thế là đói đã lâu rồi
nên quên cả ý tứ, sĩ diện, thẹn thùng. Nhìn cảnh ấy, Tràng động lòng thương,
bèn bảo: Này nói đùa chứ có về vôi tở thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về.
Tưởng nói giỡn chơi, ai dè chị ta theo về thật khiến anh chợn, nghĩ' thóc gạo
71