Page 75 - Bài Văn Mẫu
P. 75
'■ í
bọn lang đạo chúa đất và thực dân Pháp. Nhân vật chính của truyện là Mị. Vì
nghèo khổ, bố mẹ Mị phải vay tiền của thống lí Pá Tra để làm đám cưới. Mãi
cho tới năm mẹ Mị qua đời vì bệnh tật và Mị cũng đã lớn khôn mà bố Mị vẫn
không có tiền trả nợ. Mị là cô gái đẹp người đẹp nết, được nhiều chàng trai
trong vùng đem lòng yêu mến. Lẽ ra Mị phải được sống trong tình yêu và
hạnh phúc, thế nhưng chl vì món nợ không thể trả nổi của gia đinh nên Mị bị
bố con tên thống lí Pá Tra gian tham và tàn bạo bắt về làm “con dâu trừ nợ”.
Từ cuộc đời của người con gái xinh đẹp mà bất hạnh này, nhà văn Tô Hoài đã
phản ánh chân thực và sinh động kiếp sống đau thương, tủi nhục của người
phụ nữ vùng cao thuở trước.
Từ ngày bị bắt về làm vợ A sử, sống trong nhà thống lí Pá Tra, Mị đã rơi
vào cảnh đoạ đày của địa ngục trần gian. Cô đau đớn đến tuyệt vọng: Có đến
hàng mấy tháng, đêm nào Mị cũng khóc. Một hôm, MỊ trốn về nhà, hai tròng
mắt còn đỏ hoe. Trông thấy bố, Mị quỳ lạy, úp mặt xuống đất, nức nở. Bô' Mị
cũng khóc, đoán biết lòng con gái:
- Mày vể' lạy chào tao để mày đi chết đấy à ? Mày chết nhưng nợ tao vẫn
còn, quan lại bắt tao trả nợ. Mày chết rồi thì không lấy ai làm nương ngô giả
được nợ người ta, tao thì ốm yếu quá rồi. Không được, con ơi I
Mị chỉ bưng mặt khóc. Mị ném nắm lá ngón xuống đất, nắm lá ngón MỊ đã
tìm hái trong rừng, Mị vẫn giấu trong áo. Thế là Mị không đành lòng chết. Mị
chết thì bố Mị còn khổ hơn bao nhiêu lần bây giờ nữa. Mị đành trở lại nhà
thống lí.
Mị buồn tủi, thờ ơ với cuộc sống xung quanh, buông xuôi cuộc đời cho số
phận. Những năm tháng Mị sống với cha con tên thống lí Pá Tra là chuỗi dài
đoạ đày, đau khổ. Danh nghĩa là con dâu nhà quan lớn nhưng thực chất Mị là
đày tớ không công, là nô lệ mãn đời, bị coi rẻ hơn cả con trâu, con ngựa.
Suốt ngày, Mị phải làm việc quần quật không lúc nào ngơi; đến đêm lại phải
thức để hầu hạ thằng chồng vũ phu, tàn ác. Đau khổ, cực nhục đã cướp mất
tuổi thanh xuân của Mị, biến cô thành người nhẫn nhịn và cam chịu. Mọi cảm
xúc dường như đã nguội lạnh. Cô gái Mông xinh đẹp, hồn nhiên, đa tình đa
cảm thuở nào giờ đây ủ rũ, héo hắt, sống âm thầm như chiếc bóng, lùi lũi
như con rùa nuôi trong xó của.
Người đọc không thể quên hình ảnh tội nghiệp của Mị ỗ phần mở đầu tác
phẩm: Ai ở xa về, có việc vào nhà thống lí Pá Tra thường trông thấy có một cô
74