Page 73 - Bài Văn Mẫu
P. 73
này đến cái thân mình cũng chả biết có nuôi nổi không, lại còn đèo bòng. Một
người đàn ông mới quen sơ sơ đôi lần, nay hào phóng đãi một bữa no nê,
ngoài ra chẳng biết tí gì về anh ta; chỉ nghe nói là chưa có vợ, ai biết thật giả
thế nào, ấy thế mà chị ta dám đi theo mà không hề đắn đo, sợ hãi. Có liều
lĩnh, nhẹ dạ quá chăng ? Mặc kệ I Trước mắt, cứ theo anh ta để được ăn cái
đã, mọi chuyện tính sau. Vợ chồng là chuyện lâu dài, trong tình cảnh sống
nay chết mai, biết thế nào mà nói trước. Có lẽ chị ta chỉ nghĩ đơn giản như
vậy. Thế là Tràng đã “nhặt” được “vợ”, giống như nhặt được một vật gì đó rơi
trên đường (!). Tội nghiệp biết bao nhiêu cho người “ vợ nhặt” ấy, vl xã hội
phong kiến khinh bỉ và không chấp nhận loại “vỢ” theo không như vậy.
Chị ta theo Tràng về cái xóm ngụ cư: Ngã tư xóm chợ về chiều càng xác
xơ, heo hút. Từng trận gió từ cánh đồng thổi vào, ngăn ngắt. Hai bên ơãy phố,
úp súp, tối om, không nhà nào có ánh đèn, lửa. Dưới những gốc đa, gốc gạo
xù xì, bóng những người đói dật dò đi lại lặng lẽ như những bóng ma. Tiếng
quạ kêu trên mấy cây gạo ngoài bãi chợ cứ gào lên từng hổi thê thiết. Quả là
một khung cảnh ngập tràn tử khí! Con người đang mấp mé bên vực thẳm của
cái chết.
Về đến nhà Tràng, chị “vợ nhặt” cứ ngồi mớm ở mép giường, hai tay ôm khư
khư cái thúng, mặt bần thần. Tràng mời ngồi, sao chị ta lại không dám ngồi cho
đàng hoàng, ngay ngắn? Thì ra cái thế ngồi rụt rè, chông chênh ấy là cái thế
của lòng chị, đời chị. Chị băn khoăn không biết chỗ này có phải là chỗ của chị
hay không ? Mái nhà xa lạ này liệu có phải là chỗ dung thân của chị ? Căn
nhà xơ xác, dúm dó của mẹ con Tràng chắc cũng không khỏi làm cho chị thất
vọng. Đúng là cảnh “đò nát đụng nhau”, không biết được mấy ngày?! Mặt chị
bần thầnv] mải nghĩ đến chuyện thành vộ bỗng dưng của mình. Nó là thực mà
cứ như không phải thực. Làm vợ, làm dâu rnà thảm hại đến thế này ư?! Lấy
chồng, hạnh phúc lớn nhất của đời người con gái, chị có được hưởng chút nào
đâu? Buồn lắm! Tủi lắm! Nỗi buồn tủi không thể nói thành lời. Trăm mối
ngổn ngang trong lòng. Nỗi đau không trào ra theo nước mắt mà chảy ngược
vào tim nên càng đau, càng tủi. Nhà văn Kim Lân viết về người “vợ nhặt” với
ngòi bút chan chứa xót thương. Trong chế độ phong kiến thực dân thời ấy, có
bao nhiêu người phụ nữ phải chịu thân phận bất hạnh như thế? Ý nghĩa tố
cáo hiện thực xã hội, ý nghĩa nhân đạo sâu xa của tác phẩm ẩn chứa trong số
phận của nhân vật đáng thương này.
72