Page 63 - Bài Văn Mẫu
P. 63
Cốt truyện đơn giản: Một anh chàng ngụ cư nghèo khổ, độc thân, đứng
tuổi và xấu xí làm nghề kéo xe bò thuê, chỉ với vài câu bông đùa và mấy bát
bánh đúc mà kiếm được cô vợ nhặt - một cô gái đang dở sống dỏ chết vì đói.
Họ thành vợ thành chồng giữa khung cảnh tối sầm lại vì đói khát. Đêm tân hôn
của họ diễn ra âm thầm trong bóng tối âm u, lạnh lẽo, điểm những tiếng hờ
khóc tỉ tê của những nhà có người chết đói theo gió vẳng lại. Bữa cơm cưới của
họ chỉ có cháo loãng, rau chuối và muối hột. Mẹ chồng đãi con trai và con dâu
món chè nấu bằng cám. Bữa cơm diễn ra trong tiếng trống thúc thuế dồn dập.
Câu chuyện của ba mẹ con xoay quanh chuyện Việt Minh hô hào dân chúng
không đóng thuế và tổ chức phá kho thóc của Nhật chia cho người nghèo.
Cảnh anh Tràng đưa cô vợ nhặt về nhà là một tình huống lạ lùng, tạo ra
sự ngạc nhiên và thú vị cho cả cái xóm ngụ cư đang hấp hối và lạ lùng ngay
cả với mẹ con Tràng. Anh dẫn người đàn bà lạ mặt về nhà lúc trời nhập
nhoạng tối. Hai người lủi thủi đi vào cái xóm ngụ cư heo hút, tồi tàn ở mé
sông. Nhà cửa hai bên đường úp súp, tối om, không một ánh đèn, ánh lửa,
chẳng khác gì những nấm mồ hoang. Khung cảnh ngập tràn tử khí. Sự sống
chỉ còn thoi thóp. Bóng đen chết chóc đang bao phủ khắp nơi.
Tràng dẫn người đàn bà mới quen về để làm vợ, để tạo dựng gia đình, tiếp
nối sự sống. Trên bờ vực thẳm của cái chết, họ tìm đến sự sống. Tràng vui
sướng vì sự kiện to lớn bất ngờ của đời anh: anh đã có vợ, anh đang dẫn vợ
về nhà. Đói, chết tràn lan. Mình cũng đói, mẹ già cũng đói, thế mà lại lấy vợ
vào lúc này. Quả là chuyện lạ lùng và thú vị!
Trước hết là lạ lùng với dân xóm ngụ cư. Cái cảnh Tràng đi trước với vẻ
mặt phởn phở khác thường và người đàn bà đi sau cách ba bốn bước với cái
dáng thèn thẹn hay đáo để làm cho mọi người tò mò kéo nhau ra xem. Đầu
tiên là lũ trẻ. Đang ủ rũ vì đói, chúng bỗng nhao nhao nói cười, trêu ghẹo anh
Tràng : Anh Tràng ơi, chông vợ hài! Dân xóm ngụ cư thấy ồn ào thì kéo nhau
ra xem rồi thì thầm bàn tán. Rồi họ hiểu ra và khuôn mặt họ bỗng dưng rạng
rỡ hẳn lên. Từ trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn le lói một niềm vui. Họ thú vị
nghĩ tới chuyện anh Tràng bỗng dưng có vợ và thực lòng muốn chia vui với
anh. Cái xóm ngụ cư đang thoi thóp chờ chết này chợt bừng lên một thoáng
sống. Nhưng vui đấy lại lo ngay đấy. Họ lo thay cho Tràng: ôi chao! Giời đất
này còn rước cái của nợ đời về. Biết có nuôi nổi nhau sống qua được cái thì này
không?Ấy là họ lo cho sự sống đang phải đối mặt với cái chết và cứ hi vọng
vượt lên cái chết.
62