Page 64 - Bài Văn Mẫu
P. 64
Bà cụ Tứ mẹ anh Tràng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái lạ ngồi ở giường
con trai mình. Được gọi bằng u, bà càng chẳng hiểu ra làm sao. Cho tới lúc
nghe Tràng bảo: Kìa nhà tôi nó chào u... thì bà mới vỡ lẽ: Bà lão cúi đầu nín
lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu
cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con mình... Thì ra là thằng
con trai mình đã kiếm được vợ và dẫn về đây. Tâm trạng bà cụ buồn tủi,
mừng, lo lẫn lộn. Buồn tủi vì làm cha làm mẹ mà không tròn trách nhiệm đối
với con cái, nghèo khổ đến nỗi không thể cưới được vợ cho con. Mừng vì tự
nhiên con trai có được vợ, dù là vợ nhặt. Còn lo bỏi bà cụ băn khóăn: biết
rằng chúng nó có nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói khát này không ? Càng
ngẫm nghĩ, bà cụ càng thưdng con trai và thương cô gái xa lạ kia vô hạn:
Trong kẽ mắt kèm nhèm của bà rỉ xuống hai dòng nước mắt.
Đến ngay chính anh Tràng cũng ngạc nhiên không kém. Ngạc nhiên đến
sửng sốt, không tin là sự thật: Nhìn thị ngồi ngay giữa nhà, đến bây giờ hắn
vẫn còn ngờ ngợ như không phải thế. Ra hắn đã có vợ rồi đấy ư? Hà I Việc
xảy ra thật hắn cũng không ngờ, hắn chỉ tầm phơ tầm phào đâu có hai bận, ấy
thế mà thành vợ thành chồng... Ngày hôm sau thức dậy, nhìn chị ta quét dọn
sân vườn, Tràng vẫn chưa dám tin là mình đã có vỢ. Chuyện xảy ra cứ như
trong một giấc mơ, nhưng người đàn bà bằng xương bằng thịt kia chính là vợ
anh, dẫu chẳng phải cưới xin gì.
Tình huống mà Kim Lân đặt ra trong truyện là một tình huống éo le, trớ
trêu, không biết nên buồn hay nên vui. Bản thân Tràng lúc đầu thì mừng vì tự
nhiên có được vợ, nhưng rồi anh chợn, nghĩ: Thóc gạo này đến cái thăn mình
cũng chả biết có nuôi nổi không, lại còn đèo bòng. Hàng xóm cũng lo thay cho
anh và nhất là người mẹ già lo và thương đứt ruột. Tác giả đặc tả đêm tân
hôn của vợ chồng Tràng với những chi tiết thật ấn tữợng và chứa đựng ý
nghĩa sâu xa: Tràng chỉ dám thắp đèn có một lúc rồi tắt. Hai người nằm lặng
lẽ bên nhau trong bóng tối hãi hùng, ghê rợn bởi tiếng hờ khóc tỉ tê văng vẳng
từ những nhà có người chết đói.
Chút hạnh phúc ọhỏ nhoi, mong manh của họ bị cái đói, cái chết bũa vây.
Nhưng sự sống là bất diệt. Từ trong cái chết, sự sống vẫn sinh sôi, nảy nở. Bi
thương cùng cực thành dữ dội. Sự sống bất chấp cái chết, điều đó chứng tỏ ý
chí con người và quy luật của cuộc đời mạnh mẽ biết chừng nào!
63