Page 250 - Bài Văn Mẫu
P. 250

r' >
 <í>

       Không bao lâu,  chiếc bánh đã  nằm gọn trong bụng...  Lão Hoa đứng một bên,

      bà  Hoa đứng một bên,  trố mắt nhìn con như muốn  rót vào người con một cái
      gì,  đồng thời cũng muốn lấy ra một cái gì.
         Tác  giả  đã  thể  hiện  tài  tình  diễn  biến tâm trạng  của từng  nhân  vật trong
      đoạn  văn  này.  Cha  mẹ  Thuyên  nhìn  con  ăn  chiếc  bánh  bao  mà  lòng  khấp
      khởi hi vọng, tin  rằng con sẽ  nhanh chóng khỏi bệnh. Họ muốn rót vào người
      con sự sống, đồng thời cũng muốn lấy ra căn bệnh lao đáng sợ mà người đời
      đã  liệt  vào  hàng  “ tứ  chứng  nan  y ”,  ai  mắc  phải  là  cầm  chắc  cái  chết,  vợ
      chồng lão Hoa là những nhân vật vừa đáng thương vì tình phụ tử, mẫu tử của
      họ thật cảm động, nhưng lại vừa đáng giận bởi họ mê tín đến ngu muội.

         Hình  ảnh  đám  đông  trong  quán  trà  của  lão  Hoa cũng  phản  ánh  rất chân
      thực về  “căn  bệnh tinh thần” của người Trung Quốc.  Quán trà  lão Hoa là  nơi
      tụ  họp  thường  xuyên  của  khách  bình  dân.  Tại  đây,  lượng  thông  tin  chẳng
       những rất phong phú  mà còn rất thật.

         Khách uống trà gồm  một người  râu hoa râm, cậu  Năm  Gù,  bác cả  Khang,
       một anh chàng hơn hai mươi tuổi... và một số người khác.  Họ  là những ngịíời
      thuộc  số  đông  dân  chúng  Trung  Quốc  lúc  bấy  giờ.  Quán  trà  của  lão  Hoa
      giống như xã hội Trung Quốc thu nhỏ.
         Đám  khách  uống trà  bàn'tán xoay quanh  hai sự kiện  nóng  hổi: Thứ  nhất
      là  chuyện  lão  Hoa mua được “thần  dược” ;  thứ  hai  là  chuyện  Hạ  Du  bị chết
      chém. “Thuốc tiên” để trị “bệnh quỷ" mà người Trung Quốc vẫn tôn sùng lúc
      bấy  giờ  chính  là  bánh  bao  tẩm  máu  tủ  tù.  Bánh  bao  thì  luôn  luôn  có  sẵn,
      nhưng còn máu tử tù ?  Máu tử tù  không sẵn  nhưng cũng không phải là hiếm,
      chỉ cần có tiền  là  mua được,  nhất là vào đúng dịp có tử tù  bị chém.  Lão Hoa
      có con mắc bệnh  lao nặng,  may mắn gặp ngay dịp Hạ  Du  bị chém  đầu. Cho
      nên  hôm  ấy  ở  quán  trà  nhà 1ão  Hoa,  người  ta  chỉ  bàn  đến  hai  chuyện  ấy
      cũng là điều dễ  hiểu, vấn đề quan trọng ở đây là thái độ của họ trước hai sự
      kiện này ra sao ?
         Về  sự  kiện thứ  nhất,  mọi  người đều  mừng cho lão  Hoa đã  may mắn  mua
      được “thần  dược” và  họ  đặt niềm  tin  tuyệt đối vào  phương  thuốc  kì  quái ấy.
      Chỉ trong một đoạn văn  ngắn  mà có tới sáu  lần  nhắc lại câu:  Cam đoan  thế
      nào cũng khỏi, giống lời khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.
         Về sự kiện thứ hai, mọi người đều tỏ thái độ khinh bỉ, dè bỉu và dùng những
      lời  lẽ  xấu  xa  nhất  để  gọi  Hạ  Du :  tên  phạm,  thằng  quỷ  sứ,  thằng  nhãi  con,
       thằng khốn nạn... Họ coi anh là giặc, là dám  vuốt râu cọp, là điên. Họ cho rằng



      17-Những bài làm vân m ỉu 12T2-Trắn Th| Thin-NXB THTPHCM              249
   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255