Page 249 - Bài Văn Mẫu
P. 249
Truyện ngắn Thuốc giống như một vở kịch ngắn gồm bốn cảnh:
Cảnh thứ nhất: Lão Hoa mang tiền đến pháp trường để mua chiếc bánh
bao tẩm máu tử tù.
Cảnh thứ hai: Vợ chồng lão Hoa cho con trai (Thuyên) ăn bánh bao tẩm
máu nướng.
Cảnh thứ ba: Khách khứa tụ tập bàn tán ở quán trà lão Hoa.
Cảnh thứ tư: Tiết Thanh minh, mẹ Thuyên ra thăm mộ con, tình cờ gặp
mẹ của tử tù bữa trước.
Mở đầu tác phẩm, tác giả tả cảnh lão Hoa chủ quán trà dậy thật sớm, bảo
vỢ đưa tiền để đến pháp trường mua chiếc bánh bao tẩm máu tử tù về làm
thuốc chữa bệnh lao cho đứa con trai duy nhất. Lỗ Tấn có cách kể chuyện
xen miêu tả rất tự nhiên, sinh động. Nhiều chi tiết nhỏ nhưng lại có tác dụng
kết nối, tạo mạch cho câu chuyện tiếp diễn theo trình tự thời gian. Chẳng hạn
tràng ho không dứt của thằng Thuyên như thúc giục lão Hoa nhanh chóng lên
đường lúc trời chưa sáng; hay lòng thương con và niềm hi vọng con sẽ khỏi
bệnh khiến cho lão Hoa bước nhanh hơn.
Lão Hoa mê muội tin vào thứ thuốc chữa bệnh lao quái d ị; bánh bao tẩm
máu tủ tù nên cố lách vào đám đông hỗn độn đang xô đẩy nhau ào ào để
mua cho bằng được thứ mà lão coi như thuốc tiên, có thể cứu mạng đứa con
trai của mình. Thứ “thuốc” đáng sợ và hiếm có ấy được rao bán như bán các
món hàng bình thường khác. Ngòi bút tả thực sắc sảo của Lỗ Tấn khiến
người đọc cảm thấy như cảnh tượng hãi hùng ấy đang diễn ra trước mắt.
Có một chi tiết mang ý nghĩa ẩn dụ là không phải chỉ một mình lão Hoa
vội vàng đi mua bánh bao tẩm máu tủ tù để chữa bệnh mà rất nhiều người
khác cũng có ý định như lão. Qua chi tiết này, Lỗ Tấn muốn nói đến thực
trạng đáng lo ngại; số đông dân chúng Trung Quốc đương thời vẫn tin vào
những điều nhảm nhí không có cơ sở khoa học, bởi thói mê tín dị đoan đã
tiêm nhiễm vào đầu óc họ, trở thành một căn bệnh tinh thần khó chữa.
ở cảnh hai, niềm hân hoan, tin tưởng và hi vọng của lão Hoa mỗi lúc một
dâng cao. về đến nhà, lão cùng với vỢ vội vàng chê' biến “thuốc cải tử hoàn
sinh” rồi cho con trait ăn chiếc bánh bao tẩm máu nướng đen thui. Thuyên
cầm chiếc bánh lên nhìn, có cảm giác rất lạ không biết thế nào mà nói, như
đang cầm tính mệnh của chính mình trong tay. Y bẻ đôi ra, rất cẩn thận...
248