Page 226 - Bài Văn Mẫu
P. 226

anh dày công chụp được bỗng hiện hình khủng khiếp, ghê sợ. Giống như chiếc
      thuyền ngoài xa có vẻ đẹp huyền ảo trong sương sớm, khi ra khỏi khoảng cách
      xa xôi,  huyền ảo  hoặc phơi  mình  dưới ánh  mặt trời thì sẽ  trở  nên xấu xí, tầm
      thường.
         Sau  khi  gặp và  nghe  người  đàn  bà  bất  hạnh  nói về  chính  mình  ở  toà  án
      huyện  thì  Phùng  mới  vỡ  lẽ  ra  nhiều  điều  về  con  người  và  cuộc  sống  xung
      quanh. Anh đã hiểu vì sao người đàn bà ấy cam chịu đến nhẫn nhục, cắn răng
      chung sống với người đàn ông coi việc đánh vợ như phương thức duy nhất để
      giải toả  khổ đau,  uất ức. Thì ra,  trên thuyền rất cần có  một người đàn ông bởi
      nhiều khi biển động, sóng to gió cả. vả lại, ông trời sinh ra người đàn bà để đẻ
      con và nuôi con khôn lớn. Người vợ cần có một người chồng để cùng làm lụng
      nuôi  con.  Chị  ta  hiểu  rất  đúng  rằng  chỉ vì  đói  nghèo,  túng  quẫn  mà  chồng
      mình  hoá  ra  hung  bạo.  Tình  thương  con  và  lòng  vị tha  khiến chị  quên  đi  nỗi
      đau triền  miên  như sóng biển,  còn  niềm  hạnh  phúc  hiếm  hoi  như châu  ngọc
      thì chị giữ lấy làm nguồn an ủi:  Trên thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái hoà
      hợp vui vẻ,... Chị nói thật lòng:  Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con được ăn no.
         Câu chuyện khép lại bằng  kết quả chuyến đi thực tế của Phùng.  Bức ảnh
      Chiếc  thuyền  ngoài xa được đưa vào  bộ  lịch  phong  cảnh  biển  và  được  đánh
      giá rất cao:
         Những  tấm  ảnh  tôi  mang  về,  đã  được  chọn  lấy  một  tấm...  Không  những
      trong bộ  lịch năm ấy mà  mãi mãi về sau,  tấm ảnh chụp của  tôi vẫn còn được
      treo ở nhiều nơi,  nhất là  trong các gia đình sành nghệ  thuật.  Quái lạ,  tuy là ảnh
      đen trắng nhưng mỗi lẩn ngắm kĩ,  tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của
      ánh sương mai lúc bấy giờ tôi nhìn  thấy từ bãi xe  tăng hỏng,  và  nếu  nhìn  lâu
      hơn,  bao giờ tôi cũng thấy người đàn bà  ấy đang bước ra khỏi tấm ảnh,  đó  là
      một người đàn  bà  vùng biển cao  lớn  với những đường nét thô  kệch,  tấm  lưng
      áo  bạc phếch  có  miếng  vá,  nửa  thân  dưới  ướt  sũng,  khuôn  mặt  rỗ  đã  nhợt
      trắng vì kéo lưới suốt đêm.  Mụ bước những bước chậm rãi,  bàn chân giậm trên
      mặt đất chắc chắn,  hoà lẫn trong đám đông...
         Với  Phùng, có  thể coi  đây  là  một chuyến  đi có  ý  nghĩa  phát hiện và thức
      tỉnh:  chiếc thuyền nghệ thuật thì ở  ngoài xa,  ẩn  hiện trong sương  mù, còn sự
      thật cuộc đời thì lại trần trụi và ở ngay trước mắt. Qua đó, chúng ta thấy chân
      lí cuộc dời có lúc, có nơi không phải là chân lí nghệ thuật. Điều đó thể hiện ở
      chi tiết mỗi khi Phùng nhìn ngắm và thưởng thức vẻ đẹp của bức ảnh, anh đều
      cảm thấy người đàn bà ấy đang bước ra khỏi tấm ảnh.



      15-Những bài làm văn mẫu 12T2-Trần Th| Thln-NXB THTPHCM              225
   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231