Page 221 - Bài Văn Mẫu
P. 221

'■5

       bé hai tát khiến thằng nhỏ lảo đảo ngã dúi xuống cát.. Đứa con đã liều ỉĩnh lao
       đến cứu  mẹ, để chặn  bàn tay tàn  bạo của người cha đang trong cơn  giận dữ
       điên cuồng.

         Khi biết có  người  lạ  chứng  kiến  cảnh  bạo  hành  vừa xảy  ra,  người đàn bà
       dường như lúc này mới cảm  thấy đau đớn -  vừa đau đớn  vừa  vô  cùng xấu hổ,
       nhục nhã. Tiếng gọi:  Phác,  con ơi! của người đàn bà tội nghiệp cất lên đầy tủi
       nhục và cay đắng.  Hình ảnh người đàn bà ngồi xệp xuống trước mặt thằng bé,
       ôm chầm lấy nó rồi lại buông ra,  chắp tay vái lấy vái để,  rồi lại ôm chầm lấy...
       thật  khác  thường  và  cũng  thật  xúc  động.  Chị  ta  lạy  đứa  con  mình  vì  sợ  nó
       thương mẹ, bênh mẹ mà đánh bố là phạm vào tội bất hiếu. Và hình ảnh  thằng
       nhỏ lặng lẽ đưa mấy ngón tay khẽ sờ lên khuôn mặt người mẹ như muốn lau đi
       những  giọt  nước  mắt  chứa  đầy  trong  những  nốt  rỗ  chằng  chịt  đã  để  lại  ấn
       tượng khó quên trong tâm trí Phùng.
         Cảnh tượng diễn  ra và  kết thúc quá nhanh  khiến  Phùng ngơ ngác nhìn  ra
       bờ  phá  khi  người  đàn  bà  buông đứa  trẻ  ra,  đi thật nhanh...  đuổi theo  lão đàn
       ông.  Cả hai người lại trở về chiếc thuyền. Điều kì lạ là: Như trong câu chuyện cổ
       đầy quái đản, chiếc thuyền lưới vó đã biến mất khiến Phùng bàng hoàng, sững
       sờ không hiểu vì sao!

          Nguyễn Minh Châu đã phản ánh một nghịch lí của cuộc sống:  khung cảnh
       thiên nhiên thì toàn bích nhưng cảnh tượng đời thường thì tăm tối, đáng buồn.
          Lần  thứ  hai  chứng  kiến  cảnh  bạo  hành,  Phùng  chạy  tới  bênh  vực  người
       đàn bà.  Lão đàn ông đánh anh bị thương. Anh được đưa về trạm y tế của toà
       án huyện và tình cờ anh đã được nghe người đàn bà bất hạnh kể về gia cảnh
       của mình.  Phùng và  Đẩu  lắng  nghe với sự cảm thông và thương xót thật sự.
          Sau  khi  thấy  các  biện  pháp  giáo  dục,  răn  đe  người  chồng  không  có  kết
       quả, Đẩu với tư cách là chánh án dã mời người đàn bà đến toà án để trao đổi
       về vấn đề  này. Tuy đây là lần thứ hai được mời đến toà,  nhưng người đàn bà
       vẫn  có  vẻ  sỢ  sệt,  lúng  túng.  Lúc đầu, chị ta chỉ dám  ngồi ở  góc tường,  Đẩu
       mời lần  nữa mới  rón rén đến ngồi ghé  vào mép chiếc ghế và cố thu người lại.
       Khi  nghe  vị  chánh  án  hỏi:  Thế nào,  chị  đã  nghĩ kĩ chưa ?  thì  người  đàn  bà
       ngước lên nhìn rồi lại cúi mặt xuống đáp nhỏ:  Thưa đã...

          Chánh án Đẩu tưởng  người đàn  bà  hiểu  được ý  mình  nên có thái độ  thân
       thiện và chân thành  hơn:  Đẩu gật đầu.  Anh đứng dậy.  Tự nhiên anh rời chiếc
       bàn đến đứng vịn vào lưng ghế người đàn bà đang ngổi, giọng trở nên đầy giận


       220
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226