Page 222 - Bài Văn Mẫu
P. 222

f


    úữ,  khác hẳn  với giọng một  vị chánh  án:  -  Ba  ngày một trận  nhẹ,  năm  ngày
    một trận nặng.  Cả  nước không có một người chồng nào như hắn.  Tôi chưa hỏi
    tội của  hắn mà  tôi chỉ muốn bảo ngay với chị: Chị sống không nổi với cái lão
    đàn ông vũ phu ấy đâu I Chị nghĩ thế nào ?
       Đẩu khuyên chị ta nên  li hôn để khỏi bị lão chồng hành hạ,  ngược đãi. Có
    lẽ Đẩu tin  rằng giải pháp mình đưa ra là đúng, nhưng sau buổi nói chuyện thì
    mọi lí lẽ của anh ta đều bị người đàn bà khốn khổ ấy bác bỏ.
       Vị  chánh  án  vừa dứt lời thì  người  đàn  bà  sợ  hãi  ngước  lên  nhìn  rồi  lại  cúi
    mặt xuống.  Chị ta chắp tay vái lìa  lịa và xưng  con với Đẩu:  Con lạy quý toà...
    Quý toà  bắt tội con cũng được,  phạt tù  con  cũng được,  đừng bắt con bỏ  nó...
    Đẩu  ngạc  nhiên  bật hỏi:  Sao, sao ? tỏ  vẻ  không  hiểu được sự éo le đó.  Còn
    Phùng, sau câu nói của người đàn bà, anh cảm thấy gian phòng ngũ lồng lộng
    gió biển của Đẩu tự nhiên bị hút hết không khí,  trở nên ngột ngạt quá.

       Khi nghe vị chánh án đang gọi mình bằng  chị bỗng chuyển sang gọi bằng
    bà và nói rõ chủ trương kêu gọi hoà thuận - nghĩa là đồng ý với sự cầu xin của
    mình thì người đàn  bà  ngơ ngác hết nhìn Đẩu  lại nhìn Phùng. Đến lúc hiểu ra,
    chị ta  liền  thay  đổi  cách  xưng  hô,  tự xưng  là  chị,  gọi Đẩu,  Phùng  là  các  chủ
    bằng  giọng  điệu thân  mật,  chân  tình:  Chị cám  ơn  các  chú Ị...  Đày /á  chị nói
    thành thực,  chị cám ơn các chú.  Lòng các chú  tốt,  nhưng các chú đâu có phải
    là  người làm  ăn...  cho  nên  các chú  đâu  có  hiểu  được cái  việc của  các người
    làm ăn lam lũ,  khó nhọc...
       Rồi chị ta tâm  sự về  chuyện  lấy chồng của mình. Thời trẻ, vì xấu  gái  nên
    chị không được ai  để mắt tới.  Rồi chị có  mang với anh chàng  làm  nghề  đánh
    cá cục tính nhưng hiền lành lắm,... tức là lão chồng hung dữ bây giờ.
       Chị ta than  thở  về  gia cảnh  nghèo  nàn,  chiếc thuyền  lưới  vó  thì  quá  nhỏ
    hẹp. Chị lại đẻ nhiều quá, nuôi không xuể. Vì thế mà  ra nông nỗi: ...bất kể lúc
    nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh,  cũng như đàn ông thuyền khác uống
    rượu...  Giá mà lão uống rượu...  thì tôi còn đỡ khổ...  Sau này con cái lớn lên,  tôi
    mới xin được với lão... đưa tôi lên bờ mà đánh...
       Đẩu và Phùng đã lắng nghe chị ta nói về  nỗi vất vả của người đàn bà trên
    một chiếc  thuyền  đánh  cá  không  có  đàn  ông,  nhất  là  những  khi  biển  động.
    Giọng  nói  của  chị  ta  như  giãi  bày,  mong  được  sự  chia  sẻ  của  người  nghe:
    Mong  các  chú  cách  mạng  thông  cảm  cho,  đám  đàn  bà  hàng  chài  ở  thuyền
    chúng tôi cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba,  để cùng làm



                                                                          221
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227