Page 223 - Bài Văn Mẫu
P. 223

%

       ăn  nuôi  nấng  đặng  một sắp  con  nhà  nào  cũng  trên  dưới chục  đứa.  ông  trời
       sinh ra người đàn bà  là  để đẻ con,  rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn cho nên
       phải gánh lấy cái khổ.  Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không
       thể sống cho  mình  như ở  trên  đất được I Mong các chú  lượng  tình cho  cái sự
       lạc hậu.  Các chú đừng bắt tôi bỏ nó I
         Vẻ  mặt của  người  đàn  bầ  bớt  sầu  não  phần  nầo  khi  kể  rằng  trong  cuộc
       sống  lam  lũ,  cực  nhọc,  đôi  khi vẫn  có  niềm  vui.  Ấy  là  khi vợ  chồng con  cái
       sống hoà  thuận vui vẻ,  vui nhất là lúc nhìn đàn con được ăn no.
         Chứng  kiến  cảnh  người  chồng  vũ  phu  đánh  đập  người  vỢ  một  cách  tàn
       nhẫn và  nghe  lời  kể của nạn  nhân,  Phùng và Đẩu chợt nhận  ra nghịch  lí thứ
       hai  của tình  huống:  Người  vợ  thường  xuyên  bị  chồng  đánh  đập,  ngược  đãi;
       nhưng  vẫn  nhẫn  nhục cam  chịu, quyết  không  bỏ  chồng và  lại còn  bênh  vực
       lão.  Người chồng vẫn  có trách  nhiệm  với gia đình  nhưng  ngày ngày cứ quen
       thói hành hạ vợ.
         Tất cả  những điều trên tác động đến Đẩu và  Phùng,  khiến  họ  có  sự thay
       đổi trong nhận thức, suy nghĩ và riêng Phùng đã có  những phát hiện  bất ngờ
       về quan hệ giữa hiện thực đời sống và nghệ thuật.

          Trong  Chiếc  thuyền  ngoài xa,  tình  huống  truyện  giống  như một vòng  tròn
       đồng tâm mà  nghệ  sĩ Phùng cũng như chánh án Đẩu đều  phải quay theo để
       rồi có được giây phút giác ngộ về  bản chất của cuộc sống và vỡ  lẽ  ra nhiều
       điều  mà  trước  kia  họ  chỉ  suy  nghĩ  một  chiều  hoặc  chưa  bao  giờ  nghĩ tới.
       Chẳng hạn như dằng sau cái vố lí lại là cái có lí. Chuyện người đàn bà lam  lũ
       bị  chồng  hành  hạ  tàn  nhẫn  thường  xuyên  là  vô  lí,  nhưng  người  đàn  bà  ấy
       không  muốn  bỏ  chồng  lại  rất có  lí.  vấn  đề  tưởng  chừng  đơn  giản  hoá  ra  lại
       chất chứa nhiều điều phức tạp.
          Phùng và  Đẩu có  nghề  nghiệp  khác  nhau:  một là  nghệ  sĩ,  một là  chánh
       án,  nhưng  sự thay đổi  nhận thức của  họ  lại giống  nhau và  đều  xuất phát từ
       tấm  lòng nhân hậu, từ mục đích tốt đẹp. Sau khi nghe câu chuyện của người
       dàn  bà  hàng  chài,  cả  hai  đều  ngạc  nhiên,  ngỡ  ngàng,  rồi  vỡ  ra  nhiều  diều
       mới mẻ: Cuộc đời này đầy rẫy tình huống trái ngang mà sách vỏ chưa nói tới;
       còn có  nhiều góc khuất trong tâm hồn con người mầ nghệ thuật chưa đề cập
       đến.
          Là  một chánh  án,  Đẩu vừa  làm  phận  sự  là  người  dại  diện  cho  pháp  luật
       vừa thực hiện mệnh lệnh của trái tim. Anh muốn giải thoát người đàn bà khỏi
       những trận đòn tàn bạo của lão chồng bằng lời khuyên  li hôn. Anh tin lời khuyên


       222
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228