Page 220 - Bài Văn Mẫu
P. 220

' V


    tượng  đau  lòng  xảy  ra ngay trước  mắt:  Ngay lúc ấy,  chiếc thuyền đâm  thẳng
     vào  trước  chỗ  tôi  đứng.  Một  người  đàn  ông  và  một  người  đàn  bà  rời  chiếc
     thuyền.  Họ  phải lội qua  một quãng  bờ phá  nước ngập  đến  quá  đầu gối.  Bất
    giác tôi nghe người đàn ông nói chõ lên thuyền như quát: “Cứ ngồi nguyên đấy.
     Động đậy tao giết cả mày đi bây giờ”.
       Họ  hiện  ra ở  một khoảng cách  rất gần, đủ  để  Phùng  nhận  ra từng  nốt rỗ
    trên  khuôn  mặt của người đàn  bà và vẻ  mặt độc ác  đáng  sợ  của  người  đàn
    ông;  Người đàn bà  trạc ngoài bốn mươi,  một thân hình quen thuộc của đàn bà
     vùng biển,  cao lởn  với những đường nét thô  kệch.  Mụ  rỗ mặt.  Khuôn mặt mệt
     mỏi sau  một đêm  thức trắng kéo  lưới,  tái ngắt  và  dường như đang buồn  ngũ.
     Người đàn ông đi sau.  Tấm lưng rộng và  cong như lưng một chiếc thuyền.  Mái
     tóc  tổ quạ.  Lào  đi chân  chữ bát,  bước  từng  bước  chắc  chắn,  hàng  lông  mày

     cháy nắng rủ xuống hai con mắt đầy vẻ độc dữ lúc nào cũng nhìn dán vào tấm
     lưng  áo  bạc phếch  và  rách  rưới,  nửa  thân  dưới ướt sũng  của  người đàn  bà...
     Hai người đi qua  trước mặt tôi.  Họ  đi đến bên chiếc xe rà phả  mìn.  Người đàn
     bà  đứng lại,  ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá  nước chỗ chiếc thuyền đậu một
     thoáng,  rồi đưa một cánh tay lên có lẽ định gãi hay sửa lại mái tóc nhưng rồi lại
     buông thõng xuống, đưa cặp mất nhìn xuống chân.
       Những gì xảy ra trước mắt khiến Phùng không thể tưởng tượng nổi. Bãi cát,
     nơi  có  xác chiếc xe  rà  phá  mìn  bị  hỏng  đã trở thành  nơi  hành tội:  Khi người
     đàn  bà  đứng lại,  ngước mắt nhìn  ra  ngoài mặt phá  chỗ chiếc thuyền đậu một
     thoáng thì:  Lão  đàn  ông  lập  tức  trở  nên  hùng  hổ,  mặt  đỏ  gay,  lão  rút  trong
     người ra  một chiếc thắt lưng  của  lỉnh  nguy  ngày xưa,...  quật tới  tấp  vào  lưng
     người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc,  hai hàm răng nghiến ken két, cứ
     mỗi nhát quất xuống lão  lại nguyền  rủa  bằng cái giọng  rên rỉ đau  đón: “Mày
     chết đi cho ông nhờ.  Chủng mày chết hết đi cho ông nhờ Ị".
       Thật kì lạ là người đàn bà khốn khổ ấy không hề kêu  rên một tiếng, không
     chống trả,  không trốn  chạy  mà  nhẫn  nhục cam  chịu.  Cảnh  tượng  đó  đã  làm
     cho Phùng  kinh ngạc đến mức,  trong mấy phút đầu...  cứ đứng há  mồm  ra mà
     nhìn. Khi anh vứt chiếc máy ảnh xuống đất chạy nhào tới thì một thằng bé con
     giận dữ như một viên đạn lao tới đích đã nhắm thẳng vào lão đàn ông. Đứa bé
     với  sức  mạnh  ghê  gớm  đã  giằng đưqc chiếc  thắt lưng,  liền  dướn  thẳng  người
     vung chiếc khoấ  sắt quật vào giữa  khuôn  ngực trần  vạm  vỡ cháy nắng...  của
     lão. Giằng không được cái thắt lưng da,  lão ta liền dang thẳng cánh cho thằng



                                                                          219
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225