Page 219 - Bài Văn Mẫu
P. 219

Nội dung truyện có thể tóm tắt như sau:
           Phùng là một nghệ sĩ nhiếp ảnh được trưởng phòng giao nhiệm vụ đi chụp
        một cảnh biển sớm mai để bổ sung vào bộ ảnh lịch. Anh về lại vùng ven biển
        miền Trung,  nơi trước đây đã từng tham  gia chiến đấu  chống  Mĩ.  Phùng gặp
        lại Đẩu, người bạn chiến đấu  năm xưa giờ  là chánh án toà án huyện và được
        Đẩu  tận  tình  giúp  đỡ.  May  mắn  thay,  sau  mấy  buổi  sáng  kiên  nhẫn  “mai
        phục”,  Phùng đã bắt gặp khoảnh khắc kì diệu của Cái Đẹp nghệ thuật:  Có lẽ
        suốt một đời cầm máy ảnh chưa bao giờ tôi được thấy một cảnh  “đắt” trời cho
        như vậy: trước mặt tôi là một bức tranh mực tàu của một danh hoạ thời cổ.  Mũi
        thuyền in  một nét mơ hổ  loè  nhoè  vào  bầu sương mù  rnàu  trắng như sữa  có
        pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào.  Vài bóng người lởn lẫn
        trẻ  con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum,  đang hướng
        mặt  vào  bờ.  Tất cả  khung  cảnh  ấy nhìn  qua  những  cái mắt lưới  và  tấm  lưới
        nằm giữa hai chiếc gọng vó hiện ra dưới một hình thù y hệt cánh một con ddi,
        toàn bộ  khung cảnh  từ đường nét đến  ánh sáng đều  hài hoà  và  đẹp,  một  vẻ
        đẹp  thực đơn giản  và  toàn  bích  khiến đứng  trước nó  tôi trở nên bối rối,  trong
        trái tim như có gì bóp thắt vào.
           Đoạn văn trên đẹp như một bài thơ.  Nguyễn  Minh Châu đã sử dụng ngôn
        ngữ  rất  tài  tình  để  vẽ  lên  bức  tranh  cảnh  biển  buổi  sáng  mờ  sương  có  đũ
        đường  nét,  ánh  sáng,  sắc  màu  và  cả  hình  ảnh  của  con  người.  Trong  màn
        sương sớm trắng như sữa,  phớt chút ánh  hồng ấm  áp của ban  mai,  hình ảnh
        chiếc  thuyền  từ  ngoài  xa  đang  hướng  mũi  vào  bờ  đẹp  như  mơ.  Trên  mui
        thuyền,  những  dáng  người  ngồi  im  lặng  đầy  chất tạo  hình.  Cận  cảnh  là  tấm
        lưới vó,  viễn cảnh  là  chiếc thuyền  thấp thoáng trong  sương.  Khung  cảnh  hài
        hoà đến độ  toàn bích khiến trái tim người nghệ sĩ nhiếp ảnh như thắt /ạ/vì cảm
        giác sung sướng và hạnh phúc. Đó chính là niềm hạnh phúc của sự khám phá
        và sáng tạo, của sự cảm  nhận trước Cái Đẹp tuyệt diệu.  Dường như khi nhìn
        thấy  hình  ảnh  chiếc  thuyền  ngoài  xa  bồng  bềnh  giữa  trời  biển  mờ  sương,
        Phùng  cảm  thấy tâm  hồn  mình  như được  thanh  lọc,  trở  nên  trong  trẻo,  tinh
        khôi bởi vẻ đẹp huyền diệu của thiên nhiên. Chẳng phải lựa chọn, xê dịch gì,
        anh nhanh nhẹn gác máy lên bánh xích của chiếc xe tăng hỏng, bấm máy liên
        tục,  thu  vào  một  phần  tư cuộn  phim  niềm  hạnh  phúc  tột  đỉnh  của  sự  khám
        phá, sáng tạo ấy.                                      <
           Khi cái cảm  giác ngất ngây, thoả mãn do cảnh đẹp tuyệt vời vừa mang lại
        cho mình chưa kịp tan đi thi ngay sau đó,  Phùng tình cờ chứng kiến một cảnh



        218
   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224